“Anh đang nói.” Minh Tư Thành định nói rồi lại thôi.
Bỗng nhiên anh cảm thấy là tự anh đã nghĩ nhiều mà thôi.
Dường như Mộc Miên không hề nghĩ về điều đó...
Nhiên Mộc Miên xoa xoa cổ tay, cô tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch mà mắng Minh Tư Thành: “Tôi đã nói rằng anh không được phép vượt qua ranh giới mà anh không tuân thủ.
Đáng lẽ tối hôm qua tôi không nên cho anh lên giường ngủ mới phải”
Minh Tư Thành ngẩn người: "."
“Anh đang ôm chắn là có ý gì chứ?” Nhiên Mộc Miên liếc nhìn Minh Tư Thành từ đầu đến chân và khi cô hiểu được thì cô không khỏi tức giận mà trở nên hung dữ: "Ô, tôi hiểu rồi.
Minh Tư Thành, anh nghĩ là tôi đang lợi dụng anh sao?”
"..” Minh Tư Thành cảm thấy mạch não của anh hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của cô nhóc này.
“Ngay cả cơ bụng tám múi mà anh còn không có, vậy thì đừng mong tội lợi dụng anh” Nhiên Mộc Miên cố tình trợn mắt với Minh Tư Thành, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Minh Tư Thành hơi nhếch miệng, cúi người về phía trước rồi nắm lấy cổ tay của Nhiên Mộc Miên, nhét vào dưới lớp áo của anh và nói đùa: “Anh đã luyện được cơ bụng tám múi mà em muốn rồi, ngay bây giờ em có thể lợi dụng anh được rồi đó”
“Quên đi, tôi không có hứng thú” Nhiên Mộc Miên cố nén tức giận và nhanh chóng rút tay ra khỏi vạt áo của Minh Tư Thành.
Nhưng thật ra, cô vừa bị anh làm nhiễu loạn trong lòng và đã gợn sóng không ngừng.
Cô vừa bước chân ra khỏi giường vừa giả vờ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Dù sao, trong mắt cô thì Minh Tư Thành chỉ giống như một chàng trai bé nhỏ ngây thơ mà thôi.
Khi ở trước mặt cô, chỉ cần động một chút là anh sẽ đỏ cả tai lên.
Ví dụ như bây giờ, đội tại trắng nõn của Minh Tư Thành đã bị nhuộm đỏ hết cả vành tai.
Nhìn thấy điều này, bỗng nhiên tâm trạng của Nhiên Mộc Miên tốt lên và cô rất muốn trêu chọc Minh Tư Thành một chút.
Bất thình lình cô ngồi trở lại trên giường và từ từ di chuyển cơ thể của cô đến trước mặt của Minh Tư Thành.
Trước khi Minh Tư Thành kịp phản ứng thì Nhiên Mộc Miên đã bắt đầu vén mái tóc dài của cô lên rồi kéo dây vai của bộ đồ ngủ xuống.
Khi bờ vai lộ ra, cô chớp chớp mắt tỏ vẻ tinh nghịch với Minh Tư Thành.
Minh Tư Thành nhìn thấy đã hiểu được ý đồ của cô nên phì cười, nụ cười cực kỳ sảng khoái: “Ha ha.”
Nhiên Mộc Miên không diễn được nữa nên đứng thẳng người và hỏi: “Anh cười cái gì vậy?”
“Em mà cứ như vậy thì không thể quyến rũ nổi một người đàn ông đầu” Minh Tư Thành không nhịn được cười.
Sắc mặt của Nhiên Mộc Miên thay đổi ngay tức khắc, cô lật mặt còn nhanh hơn lật