“A.” Janna đau đớn phát ra tiếng thét chói tai.
Lang Khiếu Nhật trợn to đôi mắt dã thú màu vàng, cái miệng há to như chậu máu vì kinh ngạc mà khép lại.
Lúc này, Minh Tư Thành đang ôm chặt lấy cổ Lang Khiếu Nhật, đau đớn khó chịu cau mày, hơi thở mong manh nói: “Lang Khiếu Nhật, Lang Khiếu Nhật, Mộc Miên… Mộc Miên… đang đợi anh… quay về… quay về bên cạnh cô ấy đi.”
“Mau! Mau mở cái lồng ra! Anh bắn kiểu gì vậy? Không phải anh là tay súng thiện xạ sao? Sao lại bắn trúng Thành! Nếu Thành chết tôi sẽ chôn anh theo!” Janna vừa tức giận vừa phẫn nộ, tê tâm liệt phế hét đến khàn cả giọng.
Vừa rồi bọn họ dự định bắn chết Lang Khiếu Nhật.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc thì Minh Tư Thành đột nhiên đứng dậy, ôm lấy Lang Khiếu Nhật, khiến người người ta khó lòng phòng bị.
Viên đạn bay thẳng vào lưng Minh Tư Thành.
Janna nhìn thấy mà giật mình.
Nếu cô ta không nhìn nhầm, viên đạn đã bắn trúng tim Minh Tư Thành.
Cửa lồng sắt vừa mở ra, Lang Khiếu Nhật nhân cơ hội cắn lấy Minh Tư Thành để anh lên lưng mình rồi ngay sau đó nhân cơ hội xông ra ngoài.
Lúc này, tay súng cũng không dám nổ súng linh tinh nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lang Khiếu Nhật đưa Minh Tư Thành ra ngoài.
Lúc này Janna đang tái mặt đi vì sợ hãi, trái tim đau nhói từng cơn.
Nếu như…
Nếu như Thành chết…
Cô ta làm những việc này còn có ý nghĩa gì? Không!
Cô ta không thể để Minh Tư Thành chết!
Janna siết chặt hai tay, cố gắng để bản thân trấn tĩnh lại.
Không biết đã qua bao lâu…
Tại nhà riêng, Nhiên Mộc Miên đang đứng ngồi không yên.
Đột nhiên, chuông báo động trong nhà vang lên.
Nhiên Mộc Miên cả người ngẩn ra, sau khi lấy lại tinh thần liền vội vàng chạy đến trước bàn trang điểm, lấy ra một khẩu súng lục đặc chế màu bạc từ một chiếc hộp kín trong ngăn kéo.
Ngay sau đó, cô trốn vào trong tủ quần áo.
Thật ra bình thường nhà cô rất an toàn, cô sống ở đây từ nhỏ đến lớn, hôm nay là lần đầu tiên nghe thấy tiếng chuông báo động.
Nhiên Mộc Miên bật công tắc mật thất trong tủ quần áo.
Chiếc tủ tự động di chuyển sau đó xuất hiện một cánh cửa ngầm, cô bình tĩnh đẩy cửa đi vào.
Sau khi cô đi vào, chiếc tủ lại khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Trong mật thất, cô gặp thím Lưu do nghe thấy tiếng chuông báo động nên cũng trốn vào đây.
“Thím Lưu, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhiên Mộc Miên cầm khẩu súng lục làm thím Lưu sợ hết hồn.
Thím Lưu vỗ ngực trả lời: “Tôi chỉ thấy hai người đàn ông đeo kính râm đang cầm súng còn những chuyện khác tôi cũng không rõ lắm.”
“Thím trốn vào phòng trong đi, con ra phòng giám sát xem một chút.” Nhiên Mộc Miên bình tĩnh nói.
Thím Lưu gật đầu một cái, dặn dò: “Cô nhỏ, cô phải chú ý an toàn.
“Vâng.” Nhiên Mộc Miên đáp, sau đó một mình đi đến phòng giám sát.
Sau khi đến phòng giám sát, cô nhanh nhẹn thao tác điều khiển máy tính, mở hình ảnh theo dõi trong nhà riêng ra.
Kẻ đột nhập đã tấn công hệ thống an ninh nhà cô do đó đã kích hoạt hệ thống báo động.
Nhiên Mộc Miên nhìn hình ảnh, đại khái đếm được đối phương có