Một ngày sau!
Một chiếc Stretch Limousine chạy về phía thành phố Cung Huy, bên trong buồng xe rộng rãi, một người mặc âu phục giày da đang cởi tấm lụa trắng che mắt và sợi dây trói sau tay Janna.
Janna mở mắt ra thì thấy người ngồi đối diện là Minh Tư Thành.
“Thành!” Janna mừng rỡ không thôi, hai tay chống dậy nhảy cẫng lên, nhào tới trên người Minh Tư Thành: “Em biết mà, anh nhất định sẽ tới cứu em”
Janna ôm chặt Minh Tư Thành, trong lòng vui vẻ không nói nên lời.
Minh Tư Thành giơ tay bắt lấy đầu vai Janna, đẩy người trước mặt ra, cố định cô ta lại trên ghế.
Janna khó hiểu nhìn hành động của Minh Tư Thành, mời vừa nãy cô ta còn nghĩ anh đã có chút động lòng với cô ta, nhưng vậy mà trong nháy mắt lại một bộ lạnh lùng như băng trên núi vậy.
“Bố cô gọi điện thoại cho tôi” Minh Tư Thành nhẹ nói, dừng một chút, đột nhiên khóe miệng kéo ra nụ cười nhạt: “Chính xác mà nói thì chắc là mẹ kế cô lén dùng di động của bố cô sau đó máy biển giọng gọi cho tôi thông báo chuyện này”
Janna ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Minh Tư Thành, sững sờ hỏi: "Anh, anh nói cái gì?”
“Tôi suy nghĩ rất lâu, ông George sao lại tự mình nói với tôi Mộc Miên đã chết, tác phong không hề giống ông ta” Minh Tư Thành giọng lạnh lùng nói tiếp: “Giải thích duy nhất là mẹ kế cô vì muốn giành lấy chút cổ phần cho con trai bà ta mà muốn giết chết cô”
Ngày đó lúc làm giải phẫu ghép tim, Janna cũng ở đó.
Trừ Mộc Miên ra, bọn họ đã làm xét nghiệm máu, máu của Janna cũng tương thích với anh.
Lúc ấy ông ngoại Mộc Miên - Nhiên Hoàng Biên nói, phải có một trái tim sống làm thuốc dẫn mới có thể dùng máu của Mộc Miên cứu lấy sinh mạng Minh Tư Thành, Janna sợ bọn