“Bố vợ, con hi vọng rằng bố và Hoàng Minh đừng gây áp lực cho Kỳ Anh.
Chuyện lần này tất cả hậu quả để một mình con phụ trách” Phó Quận Tiêu dùng giọng điệu nghiêm trọng nói.
Sau khi dừng lại một lúc, anh lại nói tiếp: “Đúng rồi, đợi sau khi con bé ra đời, con sẽ để nó nhập hộ khẩu nhà Hoàng Minh, theo họ của Hoàng Minh, trên danh nghĩa là con của Hoàng Minh”
“Theo họ của Hoàng Minh cái gì, là theo họ “Nhiên” của tôi đấy!” Nhiên Hoàng Biên đột nhiên dâng lên tức giận nói.
Bầu không khí vừa nãy còn rất căng thẳng, lập tức được câu nói này của Nhiên Hoàng Biên làm cho dịu hẳn đi.
Phó Quân Tiêu cười nói: “Vâng vâng vâng, là theo họ của bố vợ ạ”.
“Còn nữa! Sau khi đứa bé ra đời, cậu phải thường xuyên để con bé đến thăm viếng ông già này! Tôi muốn mua cho con bé thật nhiều thật nhiều đồ chơi.
À đúng rồi, không phải cậu rất giàu à? Cậu phải xây cho cháu ngoại tôi một cái khu vui chơi! Đến lúc đó, để tôi đưa con bé đến khu vui chơi chơi đùa” Nhiên Hoàng Biên giống như một ông lão ngoan cố nhưng cũng có một mặt rất đáng yêu.
Phó Quân Tiêu cười đáp: “Dạ chắc chắn rồi”.
Sau khi Nhiên Hoàng Biên lải nhải xong, giống như là quên mất tiêu mục đích cuộc điện thoại này, nói một hồi đến khi xong hết mọi chuyện mới chủ động cúp điện thoại với Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu mỉm cười, bình tĩnh cất điện thoại.
Mặc dù nói rằng đứa bé trong bụng Đồng Kỳ Anh có thể giữ lại nhưng con bé cũng mất đi sự tự do.
Chuyện cô mang thai lần này cũng không thể công khai với bên ngoài, ngay cả những công việc cô phụ trách cũng không thể giao cho người khác xử lý thay cô được.
Hơn nữa, so với quãng thời gian lần đầu mang thai Diệc Phàm, lần mang thai đứa bé này còn vất vả hơn nhiều, thời gian Phó Quân Tiêu ở nhà bầu bạn với cô cũng không nhiều như trước.
Có lẽ đây chính là có được thì sẽ có mất..
Thời gian Kỳ Anh mang thai từng xuất hiện dấu hiệu của hiện tượng sinh non, còn bị cuống rốn thấp, còn có con bé trong bụng cũng nghịch ngợm gớm, chơi đùa đến mức dây rốn cuốn cả lên cố, không để cho người ta bớt lo một phút giây nào cả.
Không chỉ có vậy, Đồng Kỳ Anh còn phải ở yên trong nhà riêng, không được đi đâu cả, ngay cả khám thai sản cũng là do Nhiên Hoàng Biên đưa Bùi Cúc Hoa đến tận nhà kiểm tra cho cô.
Cô cứ như vậy ngơ ngơ ngác ngác ở riết trong nhà riêng trải qua chín tháng.
Buổi tối hôm đó, một mình Đồng Kỳ Anh nằm trên giường, quay qua quay lại hơi bị khó ngủ, vì vậy liền lấy hơi ngồi dậy trên giường.
Đợi đến khi Phó Quân Tiêu mang một thân mệt mỏi trở về, cửa phòng ngủ vừa mở ra, Đồng Kỳ Anh liền vui vẻ ôm bụng bầu to tròn ra đón anh.
Vốn phải là một nụ hôn đẹp đẽ chúc ngủ ngon nhưng Đồng Kỳ Anh lại ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ dùng trên người Phó Quận Tiêu.
Từ khi cô mang thai con bé về sau, bởi vì thai nhi không ổn định nên kể từ đó hai người họ đều không ngủ cùng một phòng.
Lẽ nào...
Mặt mũi Đồng Kỳ Anh cứng đờ, theo bản năng đẩy Phó Quân Tiêu ra.
Phó Quân Tiêu cảm giác được cảm xúc khác lạ của Đồng Kỳ Anh, quan tâm hỏi cô: “Kỳ Anh, em sao vậy?”
Đồng Kỳ Anh lạnh mặt trả lời: “Không có gì, em mệt rồi,