“Vậy...!Những phòng khác có bị ma ám không?” Tần Sơ Hạ khịt mũi và hỏi bằng giọng lí nhí.
Phó Diệc Phàm từ từ hiểu ra mọi chuyện, anh có vẻ đăm chiêu hỏi lại: “Chẳng lẽ cô ngủ ở chải nhà mà vẫn bị ma ám sao?”
“Đúng là...!có một người phụ nữ tóc dài đang bay lơ lửng bên cửa sổ...!Thật đáng sợ” Giọng nói của Tân Sơ Hạ hơi trầm xuống, giọng mũi nghe rất nặng giống như đang trốn trong chăn mà gọi điện thoại vậy.
Ngay lúc này Phó Diệc Phàm không còn buồn ngủ nữa, anh ấy hơi nhíu mày: “Cô chắc chắn không bị hoa mắt đó chứ?”
“Tôi chắc chắn” Tần Sơ Hạ quả quyết: “Thật sự là có ma mà”
“Cô cứ an tâm ngủ đi.
Một lát nữa sẽ hết thôi.”
“Anh đừng cúp điện thoại chứ?
“Tôi không cúp máy, làm sao có thể bắt ma cho cô được”
“Hả? Nghĩa là sao?”
Ở bên chai nhà, Tân Sơ Hạ còn chưa kịp phản ứng thì từ trong ống nghe đã nghe tiếng tút tút.
Cô đang cầm điện thoại di động, vẫn chui mình vào trong chăn và nín thở.
Từ nhỏ đến giờ, cô sợ ma nhất, thậm chí cô còn không dám xem phim ma nữa.
Có lẽ bởi vì từ nhỏ không có bố mẹ bên cạnh nên trong vô số những đêm tĩnh mịch đó khi sự cô đơn được phóng đại lên cùng cực thì sẽ khiến cho ảo giác kinh hãi càng thêm đáng sợ.
Kết quả là khi còn nhỏ, cô luôn nhìn thấy một số thứ bẩn thỉu mà người lớn không thể nhìn thấy.
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đánh nhau.
Cho đến khi cô nghe thấy bên ngoài có người van xin sự tha thứ: “Cậu chủ, xin hãy tha cho tôi”.
Tần Sơ Hạ vén chăn ra, nhảy xuống giường, bật đèn rồi chạy ra mở cửa.
Hai cánh cửa kêu kẽo kẹt nghe hết sức nặng nề.
Sau khi Tân Sơ Hạ mở cửa, cô thò đầu ra xem xét.
Lúc ấy cô chỉ thấy Phó Diệc Phàm đang bẻ tay một người phụ nữ đầu tóc rối bù và mặc đồ trắng ngay trên bậc thềm của hành lang ở ngoài căn phòng.
Không, đó là một người đàn ông mới đúng.
“Này, tại sao anh lại giả làm ma để dọa tôi?” Tần Sơ Hạ nhìn thấy Phó Diệc Phàm thì an tâm tự tin sải bước ra khỏi phòng, cô nhìn bóng ma đang nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích và hói.
Người đàn ông quay mặt đi và không nói gì.
Phó Diệc Phàm nhíu mày rồi kéo căng cánh tay của người đàn ông nghe cót két khiến anh ta suýt bị trật khớp.
“A...” Người đàn ông hét lên thảm thiết.
Tần Sơ Hạ chợt thấy rùng mình, con ma này kêu cũng thảm thiết quá.
“Nếu anh không nói gì.
Tôi sẽ tháo khớp cánh tay còn lại của anh đó” Phó Diệc Phàm lạnh lùng nói.
Người đàn ông lẩm bẩm, run rẩy trả lời: “Tôi, tôi chỉ muốn hù cô Tần đi chỗ khác mà thôi.”
anh sao?”
“Tôi chỉ lo lắng là cô sẽ tìm thấy đồ cổ ở dưới gầm giường” Người đàn ông nói.
“Dưới ván giường của tôi