“Giữa chúng ta không có gì để nói, mời cô về cho.” Phó Quân Bác mim đôi môi mỏng, đôi chân mày không nhịn được mà hơi nhíu lại.
Anh ta nhíu mày, trông có vẻ không vui, càng giống như đang che giấu sự hoảng loạn trong lòng mình. “Sư phụ ở trên, học trò đến là để học nghề!” Lý Tư San khẽ nhếch môi, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước từng bước xinh đẹp đến trước bàn làm việc của Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác ngồi yên trên ghế Tổng giám đốc, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lý Tư San rồi lại nhíu mày dường như đang nghĩ gì đó.
Tiếng chuông di động vang lên... Mà tiếng chuông này không phải tiếng di động của cô, Đồng Kỳ Anh dò tìm theo tiếng phát ra, tìm thấy một cái di động được đặt dưới gối đầu trên giường ngủ của Phó Quân Bác. Phía trên để tên là “Anh hai.” Đồng Kỳ Anh băn khoăn, bây giờ cô còn chưa được Phó Quân Bác chính thức giới thiệu với người nhà của anh ta thì có nên nhận cuộc gọi này không.
Nhưng gọi đến cho Quân Bác, lỡ như là cuộc gọi quan trọng thì chẳng phải là anh ta sẽ bỏ lỡ sao? Đồng Kỳ Anh lập tức câm di động, lấy chìa khóa và di động của cô đi ra ngoài. Quãng đường từ chung cư đến Công ty Địa Trí không xa, đi bộ cũng chỉ khoảng hai mươi phút là cùng.
Lúc Đồng Kỳ Anh đi đến dưới chân tòa nhà thì ngoài cửa chính rất náo nhiệt, không biết mười mấy người đàn ông và phụ nữ đang vây quanh ai, cả đám người đều mặc tây trang mang giày da, khom lưng cúi đầu dáng vẻ rất nghiêm túc.
Sau khi đám người thoáng tản ra, chỉ thấy dáng người đĩnh đạc của người đàn ông dẫn đầu, anh mặc bộ tây trang màu xám bạc được cắt may vừa vặn, càng làm cho đôi chân của anh trông thon dài hơn.
Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy dáng người của người đàn ông này khiến cô thấy hơi quen mắt, nhưng bây giờ cô đang rất gấp, không rảnh quan tâm mấy việc cỏn con này, vì thế đi theo phía sau đám người cả trai lẫn gái đang vây quanh người đàn ông đứng đầu này và đi vào cửa lớn Công ty Địa Trí.
Bên tai ào ào vang lên tiếng thăm hỏi cung kính “Chào Tổng giám đốc Phó”.
Đồng Kỳ Anh thấy mình đã vào được cửa tòa nhà, vừa mới định tách ra khỏi “đội ngũ” thì trong lúc vô tình lại nhìn thấy được một bên má của người đàn ông đứng đầu.
Vậy mà lại là anh! Nhớ đến đêm đó, lúc cô cứu người đàn ông này, mỗi lần gặp được anh, anh đều sẽ làm ra những hành vi thân mật khiến cô đỏ mặt tim đập thật mạnh.
Đồng Kỳ Anh gân như là phản xạ có điều kiện, theo bản năng xoay người đưa lưng về phía người đàn ông kia, có ý muốn trốn anh. Phó Quân Tiêu đi về phía trước, đột nhiên trong đầu hiện lên bóng dáng của “Hoài Lan” thì lập tức dừng bước chân.
Anh dừng lại, vì thế tất cả mọi người đều dừng bước theo. Ngay lúc anh xoay người lại, tất cả mọi người đều yên lặng, chỉ có bóng dáng mà anh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn lại dần dần đi xa. Cả cơ thể và tinh thân của Phó Quân Tiêu không khỏi sững sờ, dường như đến trái tim cũng đập chậm hơn nửa nhịp. Giống như là chỉ cần cô bước đi là sẽ vĩnh viễn biến mất... “Đứng lại!” Một giọng nói mang đầy giọng điệu ra lệnh vang vọng khắp đại sảnh.
Rõ ràng anh đang căng thẳng, lo lắng rằng cô gái kia sẽ trốn thoát khỏi mí mắt mình, nhưng mà trên khuôn mặt đẹp trai của anh không lộ ra một tý gì, khiến cho người ngoài không thể nhìn thấy cảm xúc đang dao động trong lòng anh. Khi Đồng Kỳ Anh nghe thấy âm thanh mang đầy mệnh lệnh thì đúng là đã chột dạ dừng bước.
Chẳng lẽ... Người đàn ông kia đã nhận ra cô rồi sao?
“Định...” Ngay trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì vang lên tiếng thang máy.
Cửa thang máy mở ra, vài người đi từ trong thang máy ra đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. “Anh hai! Anh đến đây cũng không thèm báo trước với em một tiếng.”
Sau khi Phó Quân Bác ra khỏi thang máy, nhìn thấy anh hai Phó Quân Tiêu đang đứng ở giữa đại sảnh, vẻ mặt tươi cười nói.