Lần đầu tiên Đồng Kỳ Anh phát hiện ra rằng mình rất vô dụng, hoàn toàn chính xác là con chồng trước chuyên kéo chân sau của Quân Bác.
Ngay khi cô nghĩ răng mình không còn đường nào để đi, đột nhiên trong đầu nhớ tới một người, vì vậy cô lập tức lấy điện thoại di động ra và gọi điện thoại cho người kia.
Một lần nữa gặp lại bạn gái của Nặc Lâm Dương, cô cứ tưởng rằng Đường Văn Kiêu sẽ lạnh nhạt đối với mình, nhưng thật bất ngờ là cô ấy vẫn vô cùng nhiệt tình với cô như thường lệ.
"Kỳ Anh! Cuối cùng em cũng quyết định hát ở Câu lạc bộ của bọn chị. Ông chủ của chị là Phí Ngọc Nam vẫn luôn mong đợi em trở về đấy!" Đường Văn Kiều vô cùng vui vẻ và kích động không thôi, kéo tay Đồng Kỳ Anh và nói.
Từ lần trước Kỳ Anh hát ở Câu lạc bộ của bọn họ, khách hàng nhận xét là giọng hát của cô rất hay, đặc biệt là khách nam, phần lớn họ đều hy vọng có thể nghe cô hát một lân nữa, chỉ tiếc là cô không hát.
Ông chủ Phí Ngọc Nam còn nhiều lần nói chuyện với cô, muốn đế cho cô em chồng này của cô ấy tiếp tục hát ở Câu lạc bộ của bọn họ.
Vốn dĩ cô ấy có từng nói với Kỳ Anh, nhưng sau khi nhà cô xảy ra những chuyện đó thì Kỳ Anh có hát cũng không giúp được gì. Đường Vẫn Kiều là một người biết điều, nếu Kỳ Anh không muốn thì cô ấy sẽ không làm phiên Kỳ Anh.
Có điêu, không ngờ rằng lần này lại là Kỳ Anh chủ động tìm cô ấy, muốn đến Câu lạc bộ của bọn họ hát, cô ấy cầu còn không được, đương nhiên là rất vui vẻ.
Tuy rằng vẻ mặt Đồng Kỳ Anh vẫn không tình nguyện, nhưng việc đã đến nước này thì không còn cách nào khác, chỉ có thể cười nịnh nọt Đuòng Văn Kiều: “Nhưng em có điêu kiện!” “Không sao không sao, chỉ cần em đồng ý đến hát thì chuyện gì cũng đều dê thương lượng thôi!” Đường Vẫn Kiều không nói hai lời đã đồng ý.
“Em chỉ làm việc tới mười một giờ rưỡi, ngoài ra em chỉ hát, không tiếp rượu, không bán thân!” Đồng Kỳ Anh nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Đường Văn Kiều vẫn luôn gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Tất cả chuyện này chị đều thay mặt ông chủ đồng ý hết rồi!”
Lần này là do Đồng Kỳ Anh chủ động xin “ra trận”, lúc Đường Vãn Kiều dẫn cô đến trước mặt ông chủ Phí Ngọc Nam thì ông ta đã sớm chuẩn bị hợp đồng, để Đồng Kỳ Anh ký vào. Giọng ca tốt như vậy nên ông ta không muốn giống như lân trước, để cho cô hát một lần đã bỏ chạy.
Sau khi Đồng Kỳ Anh nghiêm túc xem xong hợp đồng, không nhịn được mà cau mày trả lời: Hợp đông năm năm là quá dài!” “Vậy hai năm đi!” Ngón giữa của Phí Ngọc Nam kẹp một điếu xì gà, ông ta đang búng tàn thuốc vào gạt tàn.
Đồng Kỳ Anh nhìn Phí Ngọc Nam ngôi trên ghế ông chủ, mím môi đưa ra ý kiến của mình: “Một năm được không?”
“Tôi hát ở đây...”
“Ông chủ, ông đồng ý đi! Em dâu của tôi vẫn còn là sinh viên” Đường Văn Kiều vội vàng nói giúp Đồng Kỳ Anh. Phí Ngọc Nam biết rõ Đồng Kỳ Anh có giá trị lợi dụng rất lớn, vì thế nhanh chóng đồng ý, sau đó để trợ lý đi sửa lại hợp đồng rồi ký với Đồng Kỳ Anh.
Từ giờ đến năm sau, Đồng Kỳ Anh sẽ hát trong khoảng thời gian từ tám giờ đến mười một giờ rưỡi tối, cô cân phải hát năm bài, mỗi bài ba trăm nghìn, một đêm một triệu rưỡi. Không tiếp rượu, không bán thân, ngoại trừ ca hát sẽ không phục vụ bất kỳ vị khách nào. Nếu không phải có Đường Vãn Kiêu che chở cho Đồng Kỳ Anh thì Phí Ngọc Nam sẽ không ký một hợp đông như vậy.
Bản thân Đồng Kỳ Anh rất xinh đẹp, không tiếp rượu đúng là có hơi đáng tiếc. Cũng trong hôm đó, Đồng Kỳ Anh lấy lại nghệ danh là “Kỳ” để hát ở câu lạc bộ, tái xuất một lân nữa. Cô thay trang phục hát ở Câu lạc bộ, toàn bộ đều là do Đường Vẫn Kiều chuẩn bị cho cô, vì để tránh “sắc đẹp gây ra tai nạn” nên cô quyết định đeo một cái kính