Anh ta vẫn lựa chọn đến công ty tăng ca.
Thì ra, anh ta chẳng qua là quá rảnh rồi mới đi cùng cô mà thôi. Đồng Kỳ Anh không biết vì cái gì mà mình còn không vừa lòng, thậm chí còn có một loại cảm giác tội lỗi.
Sau khi Phó Quân Bác đến công ty, Đồng Kỳ Anh dọn dẹp nhà một chút, rồi đi đến "Dạ Mị”. Lúc này, tâm trạng của cô không tốt lắm, cho nên ngay cả khi ca hát cũng có chút không tập trung.
Đêm nay, người khen thưởng cô nhiều nhất chính là "cậu Nhiên", mà "cậu Lý" kia hình như là không cam lòng bị tụt lại phía sau, khen thưởng cảng ngày càng nhiều.
Nhưng ông chủ Phí Ngọc Nam thì lại ngược lại, cười không khép được miệng, Đồng Kỳ Anh lại không hê có chút cảm giác gì đối với những thứ này, rõ ràng cô mới chính là người thiếu tiền nhất. Trong ghế dài xa hoa, Phó Quân Tiêu cũng không biết tại sao vào những ngày sau đó, mỗi lúc trời tối thì mình đều đến "Dạ Mị”, nghe "Tạ Liên" ca hát.
Anh không uống rượu, chỉ gọi chén trà cùng một chút đồ ăn, sau đó khen thưởng cô, nhưng anh lại dùng danh nghĩa của Nhiên Hoàng Minh.
Ánh mắt của Phó Quân Tiêu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ "Tạ Liên", mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười, môi một cử động của cô, đều khiến anh nhớ mãi. Mà lại, môi lần cô hát xong, anh liên đứng dậy rời khỏi "Dạ Mị”, không có chút lưu luyến nào. Thời gian trôi qua, đêm nào Phó Quân Tiêu cũng nghe "Tạ Liên" ca hát, tựa hô đã trở thành một thói quen.
Đồng Kỳ Anh cũng phát hiện, hình như “cậu Nhiên" này ngày nào cũng đến nghe cô ca hát, nhưng anh lại lựa chọn một cách khác với "cậu Lý", anh chỉ yên tĩnh ngồi trên ghế dài, không hề đưa ra bất kỳ yêu câu vô lý nào.
Còn “cậu Lý" Lý Dạ Lạc kia thì thường xuyên đến quấy rối cô, ngay trước mặt mọi người trêu chọc cô bằng những chủ đề dơ bẩn.
Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ, mới đầu cô còn để Đường Vẫn Kiêu giúp cô cản lại, nhưng sau đó cô cũng đã quen rồi, để mặc cho Lý Dạ Lạc nhảy nhót trước mặt cô như một lên lưu manh, từ đầu đến cuối cô đều làm như không thấy anh ta, tiếp tục làm việc của mình.
Mà đêm nay, Lý Dạ Lạc đột nhiên không ra mặt quấy rối cô, ngược lại khiến cô nơm nớp lo sợ.
Đồng Kỳ Anh vừa hát xong, sau khi xuống đài thì về phòng nghỉ ngơi, bỗng cảm thấy sau lưng truyền đến một trận gió lạnh, không kịp quay đầu thì cảm thấy có người dùng một cái khăn tay ướt bụm mũi miệng của cô lại. Trong chốc lát, trước mắt cô chỉ còn một màu đen kịt.
Sau đó Đồng Kỳ Anh mất hết cảm giác. Tại bãi đậu xe dưới đất của "Dạ Mị”. Phó Quân Tiêu chuẩn bị lên xe thì thấy có một bóng đen khiêng một cái thứ gì đó khá sáng nhanh chóng lướt qua đuôi xe anh, khiến anh cảnh giác. Anh vô thức thu hồi chìa khóa xe, lách mình đi theo.
Đuổi tới bên kia đuôi xe, nhìn thấy một người đàn ông khiêng một người phụ nữ đang hôn mê bất tỉnh trên vai, chuẩn bị bước lên chiếc xe MiniBus, thế là anh nhanh chóng tiến lên, vô vỗ vai của người đàn ông kia. Người đàn ông kia ngạc nhiên một chút, mới quay đầu, nào biết Phó Quân Tiêu lại đánh một cái, đánh mắt của anh ta, khiến anh ta rên rỉ như một con "chó hoang”.
Phó Quân Tiêu nhân lúc này ôm cô gái hôn mê bất tỉnh từ trên vai của người đàn ông kia, người đàn ông kia che mắt, rên rỉ la đau một tiếng, cửa xe bị mở ra, trong nháy mắt có năm Sáu người đàn ông chui ra. "Tại sao lại là cậu ta?" Người đàn ông cầm đầu phản nàn. Phó Quân Tiêu một tay ôm người phụ nữ hôn mê bất tỉnh, một cái tay khác thì làm ra dáng vẻ như muốn đánh nhau. Ngày đó, chính là sáu tên côn đồ này vây công anh và Nhiên Hoàng