Giản Tích nhanh chóng buông anh ra, sắc mặt đỏ như ánh nắng ban mai.
Hạ Nhiên hiển nhiên vẫn còn chưa kịp hồi hồn, vài giây sau: “Con bà nó!” – Anh chửi thề một tiếng: “Mẹ kiếp, anh bị cưỡng hôn rồi!”
“…” – Lúc này bao nhiêu lúng túng, mất tự nhiên bị tiếng hét này của anh làm vơi đi bớt phần nào, Giản Tích cũng thanh tĩnh lại: “Cưỡng hôn anh thì sao chứ, làm bạn trai rồi còn không để cho người ta hôn à?”
“Nhường một chút, em chết à.” – Hạ Nhiên ôm lấy hông cô, dùng sức để cô dán sát lên người mình: “Như vậy là phạm quy đó bác sĩ Giản ơi, không được, anh phải hôn lại mới công bằng.”
Bao nhiêu lời kháng nghị chưa kịp thốt ra thì đã bị nhấn chìm trong môi và răng của Hạ Nhiên.
Cũng cùng là lưỡi, nhưng có lực hơn cô rất nhiều, Giản Tích buông vũ phí đầu hàng, để anh hoàn toàn làm chủ tiết tấu trận hôn môi đó.
Hạ Nhiên hôn đầy gợi tình, vài giây mà thôi, cũng đủ trầm luân.
Khi cô được buông ra, Giản Tích thở gấp không thôi, sắc mặt Hạ Nhiên cũng mất tự nhiên vài phần, ôm vai cô kéo về phía trước.
Giản Tích vóc dáng cũng cao, nhưng cả người lại mềm mại nhỏ nhắn, làm lòng bàn tay của Hạ Nhiên như có lửa đốt.
“Anh.” – Giản Tích do dự một phen, không biết mở miệng thế nào.
Hạ Nhiên dứt khoát thừa nhận: “Đúng, anh cứng rồi.”
“…”
“Loại tình huống này mà không cứng thì không phải đàn ông!”
“….”
Lúc này nói cái gì cũng đều dư thừa, Giản Tích cô gắng làm giọng điệu của mình trở lại bình tĩnh nhất có thể: “Trễ rồi, về thôi.”
“Về nhà em hay về nhà anh?” – Hạ Nhiên hỏi.
Người đàn ông này có thể đừng gài hàng bằng mấy từ ngữ không biết xấu hổ như vậy không hả? Giản Tích cô mới không mắc lừa: “Về bệnh viện làm việc.”
Hạ Nhiên cười thật khẽ: “Nói thật, bộ dạng lúc em mặc áo blouse trắng đặc biệt xinh đẹp.”
Giản Tích: “Đẹp nhiều lắm không?”
“Đẹp đến nỗi chỉ nhìn thôi mà anh đã ‘cứng’!”
“…”- Giản Tích theo không kịp khí chất lưu manh thay đổi xoành xoạch của anh, quyết định im lặng là vàng.
Hai người quay về đường cũ lấy xe, lúc Giản Tích cúi đầu thì vụng trộm liếc một cái, nghĩ rằng, “Dù em không mặc áo blouse bác sĩ, anh cũng cứng mà.”
Rốt cuộc cũng nhìn thấy chiếc mô tô mới của anh.
Hạ Nhiên đội mũ bảo hiểm lên cho Giản Tích, lại đem vài sợi tóc còn vương bên trán của cô vén ra sau tai, “Mũ này là anh mới mua, cố ý chọn một cái màu hồng nhạt cho em, thích không?”
“Không thích!” – Giản Tích đáp rõ ràng: “Em đã hai mươi sáu rồi, không còn là mấy em gái nhỏ lãng mạn thích hường phấn đâu.”
“Chậc.” – Cô gái chết tiệt này: “Khen anh một câu không được à?”
“Không được, anh đã ngang ngạnh như ông trời con rồi.”Giản Tích hất cằm lên: “Khen vài câu nữa, chẳng phải là sẽ bay lên cung trăng ở luôn sao.”
Hạ Nhiên cười mắng: “Bé cưng đanh đá quá, nhưng mà đầu lưỡi của em lại mềm.”
Giản Tích đúng là tâm phục khẩu phục, người đàn ông này đúng là có bản lĩnh, có thể nói ra những lời nói lưu manh một cách trơn tru mà không hề biết ngượng.
Hạ Nhiên sải chân dài một bước phóng lên xe, sau đó mang mũ bảo hiểm: “Ngồi chắc chưa?”
Giản Tích gật đầu: “Xong rồi!”
Anh đạp mạnh chân ga, động cơ xe gầm rú lên rồi mạnh mẽ lao vút đi, cả người ngồi trên nó cũng rung theo từng nhịp, xe chạy ngược chiều gió làm cho từng cơn gió cứ thế bao trọn cơ thể không khỏi làm con người ta cảm thấy hưng phấn. Giản Tích đem hai tay vòng trên thắt lưng Hạ Nhiên, gió dù có mạnh, nhưng cũng không thể thổi tan được hương vị đặc biệt trên người anh.
Bọn họ theo đường Hoài Hải tiếp tục chạy về hướng đông, gào thét như cuồng phong lướt qua khu phồn hoa đầy nhộn nhịp.
Khí trời thì lạnh, mặt trời cũng đang tìm đường về nhà, hơi thở ấm áp và người đàn ông trước mặt này là chân thật.
Giản Tích càng ôm anh chặt hơn, Hạ Nhiên thoáng nghiêng đầu, thanh âm trong không khí khẽ vang trên đỉnh đầu cô, "Mẹ kiếp, ôm chặt như vậy, em muốn bẻ gãy eo anh đúng không?"
Không thèm quan tâm, Giản Triết giống như một con cá bám chặt lên người phía trước, dán cứng ngắc trên lưng Hạ Nhiên.
Gặp đèn đỏ, chiếc mô tô hoang dã đen nhánh ở giữa một đám xe hơi cực kỳ hút ánh mắt của người khác. Hạ Nhiên chống một chân, đẩy kính che của mũ bảo hiểm lên, quay đầu hướng Giản Tích nói: "Ôm chặt hơn chút nữa đi.”
Giản Tích: "Vì sao?"
"Ông đây thích."
"..." Giản Tích bị câu nói đó làm bật cười, đưa tay hướng vai anh dùng sức đấm một cái, "Sao anh thích lắm thứ thế."
Thời gian chờ đèn đỏ này rất dài, Hạ Nhiên tháo bao tay da ra, nắm lấy tay cô bao bọc ở trong lòng bàn tay anh, "Mềm như vậy, tay em không có xương à?”
Cảm xúc ấm áp bao vây đến từng đầu ngón tay, nhưng ở nơi phố xá sầm uất thế này, Giản Tích có chút ngượng ngùng.
"Tránh cái gì mà tránh, muốn thi kéo co với anh à?" Hạ Nhiên bất mãn, "Tay đã lạnh muốn đóng băng rồi này, đừng nhúc nhích, để anh ủ ấm, ủ ấm cho ha."
Xe máy xen kẽ ở hai làn đường, bên trái là một chiếc xe tư nhân, bên phải phía sau là chiếc xe MPV chuyên dụng loại lớn. Và người ngồi trên chiếc MPV ấy mắt sắp trợn trắng lên rồi Đào Tinh Lai xoa mắt rồi lại xoa mắt lần nữa, "Mẹ ơi! Đó là chị của mình đúng không?”
Cậu nhanh chóng áp mặt vào trên cửa sổ, xác định một lần rồi lại một lần, "Mẹ kiếp, đúng là chị mình sao?!”
Giỏi lắm, hai người đi cùng một chiếc xe gắn máy, còn thân mật như vậy, rất ngang tàng!
Đào Tinh Lai nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bấm gọi một dãy số, thấy Giản Tích làm một loạt động tác kiểm tra điện thoại, Đào Tinh Lai nôn nóng đợi câu trả lời, nên chăm chú lắng nghe tiếng vọng từ đầu bên kia điện thoại!
"Thực xin lỗi, mời bạn vui lòng gọi lại sau."
Giản Tích trực tiếp ngắt máy, không nhận.
Đào Tinh Lai lại càng hăng máu hơn, nhanh chóng gửi một tin nhắn đầy hăm dọa qua - -
[Đêm nay dám ngắt điện thoại của Ảnh đế! Giỏi quá phỏng? Sáng mai em sẽ đến Thành ủy tìm Giản Thị trưởng khiếu nại.]
Đến cửa khu chưng cư, sau khi xuống xe, Giản Tích mới nhìn thấy tin nhắn mà Đào Tinh Lai gửi tới.
Cô nhịn không được bật cười thành tiếng, "Điên."
Hạ Nhiên đang dừng xe, nghe thấy thế, khẽ nhíu mày, "Lại mắng anh?"
Giản Tích nhanh chóng giải thích, "Không có đâu, là nói em trai em."
"Làm trong giới giải trí?"
"Đúng, chơi cho vui thôi."
"Giới tính của trai em có phải hơi có gì đó không??" Hạ Nhiên hỏi thẳng, "Bộ dạng cậu ấy còn xinh hơn con gái nữa.”
Giản Tích hoàn toàn nở nụ cười, "Nó không phải gay đâu! Thẳng hơn thước đo đó.”
Nói xong, mở điện thoại gọi lại cho Đào Tinh Lai, bên kia bắt máy nhanh như điện:
"Chúa ơi, chị, chị đang yêu phải không, nhưng yêu thì yêu, sao lại ngắt điện thoại của em, chị không cảm thấy đau lòng sao?”
Giản Tích một tay vòng thắt lưng, đá hòn đá nhỏ trên đường cười nói: "Không hề."
Đào Tinh Lai: "Em không muốn nói chuyện với người phụ nữ không có nhân tính này nữa, nhưng nếu chị muốn giải thích chuyện trên xe gắn máy lúc nãy, thì em miễn cưỡng nghe một chút."
Giản Tích sắp chết vì cười mất, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hạ Nhiên đang dựa vào bên cạnh xe cúi đầu đốt điếu thuốc, ánh lửa chợt lóe, giống như vì sao, lại giống như hư ảo.
"Tinh Lai, chị rất thích anh ấy."
Âm thanh của Giản Tích nhẹ nhàng như đóa hoa vừa bị làn gió cuốn rời cành, Đào Tinh Lai nghe câu nói đó, cảm thấy muốn khóc: “Thích nhiều bao nhiêu? So với em thì sao? Có phải kém xa như từ mặt đất đến thiên đàng không?”
Giản Tích nhẹ giọng cười cười, mắng khẽ, "Ba hoa."
"Vóc dáng mạnh mẽ, nhưng hành động thì ngông nghênh quá, ở trên xe gắn máy mà dám giở trò dê xồm với chị, bây giờ trong thành phố không