Nụ hôn này kết thúc với tiếng kêu đau của Hạ Nhiên.
"Ui da!" Anh đau đến mức bắt buộc phải buông Giản Tích ra, "Cắn anh làm gì?"
Giản Tích nghiêng đầu, cơn giận còn chưa tan hết.
Hạ Nhiên chậc chậc đầu lưỡi bị thương, "Răng bén quá."
Giản Tích khẽ cúi đầu, hốc mắt đỏ bừng.
Hạ Nhiên kéo cổ tay cô, "Đến đây, đánh chỗ này này, đánh vào mặt anh này."
Giản Tích dùng sức rút tay về, oán hận nói: "Vô lại."
Hạ Nhiên đột nhiên để sát vào, chóp mũi kề sát chóp mũi, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, anh thế này hoàn toàn chẳng có chút khí phách nào, sẽ làm em mất thể diện."
Giản Tích quay đầu, nhìn anh, "Thô lỗ mới là không có khí phách.”
Hạ Nhiên hoàn toàn bật cười thành tiếng.
Giản Tích không muốn giận dỗi, cô có thể hiểu được vì sao Hạ Nhiên lại bỏ chạy, trong đầu người đàn ông này đầy tự ái của phái nam, nhưng ẩn sâu trong đó hoàn toàn đều là vì muốn bảo vệ cô.
Sống mũi Giản Tích cay cay, cô cầm cánh tay bị thương của Hạ Nhiên, "Không phải em đang quan tâm anh đâu, em chỉ xem nó đã bị gãy chưa.”
Hạ Nhiên nhịn cười, vờ như cực kì ấm ức: “Gãy hay không thì anh không biết, dù sao vẫn chưa tàn phế mà.”
Giản Tích đau lòng khó kiềm chế, trái tim cô như tan ra thành nước.
"Băng vải đều nổi mốc hết rồi, em mang anh đến bệnh viện thay băng."
Hạ Nhiên vừa định nói không cần, đôi mắt Giản Tích thẳng tắp nhìn anh.
Rốt cuộc chột dạ, vì thế anh đành đồng ý "Đi thì đi, nhưng anh không đến bệnh viện của bọn em đâu."
Giản Tích cảm thấy đau đầu, "Đi thôi, nhà của em có hòm thuốc." Cô lướt qua Hạ Nhiên, nhìn về phía Lâm Gia, "Còn cậu, có sao không?"
"Cậu ta không sao, anh cản giùm cậu ta hết rồi." Hạ Nhiên chỉ Lâm Gia nói: "Tự cậu quay về đi."
Lâm Gia liên tục gật đầu, đã chạy tới cười hớ hớ, "Em chào chị dâu."
Giản Tích chào hỏi.
"Chị dâu, em có chuyện này muốn làm phiền chị." Lâm Gia thật biết bắt cơ hội, gãi gãi đầu nói: "Vợ em sắp sanh, trong mấy ngày tới á chị, em muốn hỏi xem bệnh viện của chị còn giường trống không?”
Giản Tích nói: "Vậy phải xếp hàng, như vậy đi, cậu đem chứng minh thư cho tôi, ngày mai tôi sẽ đăng kí trước cho cậu, có giường tôi sẽ thông báo ngay.."
"Được, cám ơn chị dâu." Lâm Gia cười híp cả mắt.
“Thằng quỷ sứ, nắm bắt cơ hội nhanh thật." Hạ Nhiên vỗ vỗ đầu của hắn, "Đi mau."
Đem người đuổi đi, Giản Tích cùng Hạ Nhiên đón xe quay về nhà trọ.
Sau khi xuống xe, Hạ Nhiên nói: “Chờ anh một chút."
Giản Tích chưa kịp hỏi, đã nhìn thấy anh chạy nhanh về hướng cửa hàng bách hóa gần đó.
Đèn đường ngoài cửa khu chung cư là hình hoa lan, cột đèn màu đen, chụp đèn bên ngoài, ánh sáng lọt ra từ khe hở. Gần cuối năm rồi, người ta đã treo những sợi dây đỏ mừng năm mới lên trên đó.
Giản Tích đưa mắt dạo quanh một vòng, lại chuyển về chỗ cũ, liền nhìn thấy Hạ Nhiên từ cửa hàng bách hóa đi ra, trên tay còn xách ít đồ.
"Mua gì thế?" Giản Tích hỏi.
Hạ Nhiên chỉ cười, không trả lời, "Bên ngoài lạnh lắm, đi về trước đã."
Một cái túi nhỏ, bên trong là những hộp nhỏ nhìn không rõ, Giản Tích nghĩ là thuốc lá. Hai người ra khỏi thang máy, Hạ Nhiên chờ cô mở cửa.
“Căn hộ này em thuê bao lâu rồi?”
Giản Tích lấy chìa khóa ra, "Em thuê lúc đến đây nhận công tác.”
“Các vật dụng trang trí còn rất mới."
"Lúc mới thuê chỉ là một căn hộ trống, mẹ em cho người đến trang trí.”
“Có tiền sao lại không mua luôn?" Hạ Nhiên nhíu mày.
"Kỳ thật ở khu vực này mẹ em có mua hai căn biệt thự, nhưng quá lớn, mua nữa cũng không để làm gì, thuê một căn hộ nhỏ một người ở là được rồi.” Giản Tích mở cửa, mùi hương nhè nhẹ trong căn hộ tràn vào mặt.
"Hơn nữa, căn hộ này em cũng không ở nhiều, chỉ để về ngủ thôi." Giản Tích đưa cho anh đôi dép.
Hạ Nhiên cúi đầu nhìn, "Mới à? Cố ý mua cho anh?"
Giản Tích "Ừ" một tiếng.
“Ép anh ở chung đấy à?” Hạ Nhiên từ phía sau lưng dán sát đến, đem Giản Tích đang đổi giày nhắm thẳng phía trước.
Đè đến trên tường, cùng đường, rất tiện cho ai đó giở trò lưu manh.
Hạ Nhiên cúi đầu định hôn cô, Giản Tích nghiêng đầu không cho anh thực hiện ý định, "Tay đã sắp gãy rồi, còn không nên nết như thế.”
"Miệng đâu có gãy." Hạ Nhiên xiết nhẹ cô, đầu lưỡi liếm một vòng nhỏ trên môi cô, "Lần trước đâu cần dùng tay, chỉ dùng lưỡi cũng đã làm em cao trào đấy thôi."
Giản Tích thở dồn dập.
Khóe miệng Hạ Nhiên khẽ cong, "Thở nhanh như thế, là muốn chơi trò ngực cọ ngực với anh đấy à? Em mềm, anh cứng, trời sinh một đôi đấy bác sĩ Giản."
Giản Tích nhịn không được phì cười, "Anh đừng chọc em nữa.”
"Anh đi tắm đây." Hạ Nhiên rời khỏi môi của cô, "Đợi chút nữa chúng ta từ từ ‘chọc’ nhau.”
Cảm giác đỏ mặt này đến từ tim đập dồn dập, rất chân thực.
Giản Tích nhìn theo bóng lưng của anh cười mắng, "Lão lưu manh."
Toilet truyền đến tiếng nước, Giản Tích quay về phòng ngủ chuẩn bị quần áo, thoáng nhìn cái túi mua hàng trên bàn, là thứ mà Hạ Nhiên mua ở cửa hàng bách hóa ban nãy.
Giản Tích thuận tay đẩy ra nhìn thư, bên trong là hai hộp bao cao su.
Cô đúng là không biết nói gì luôn, thật ra cô đã đặt mua trên mạng, hiện giờ nó đang nằm trên bàn trang điểm của cô.
Hạ Nhiên quấn khăn tắm bước ra, đồ lót giặt xong được vắt thành hai bánh quai chèo, "Phơi quần áo ở đâu?"
Giản Tích đưa tay, "Đưa cho em đi, anh ngồi đó, em thay thuốc cho."
Chờ phơi xong quần áo, Giản Tích đưa lại cho anh một bộ áo ngủ.
"Của em trai em, anh mặc vừa."
Một bộ áo ngủ bằng phi bóng màu xanh, nói thật, Hạ Nhiên nhìn không vừa mắt chút nào.
"Đưa tay em xem." Giản Tích ngồi xuống kề bên, sô pha cũng lỏm xuống một vòng nhỏ. May mà miệng vết thương không sâu, khử trùng bôi thuốc rồi dùng băng gạc băng lại, Hạ Nhiên rất hưởng thụ sự chăm sóc của cô.
Vừa băng xong, anh đã bắt đầu táy máy tay chân, đầu gối quỳ trên ghế sa lon, khăn tắm ngang hông quấn không chặt đã bắt đầu tuột xuống.
Giản Tích bị anh vây khốn trong hai cánh tay cường tráng, mùi hương nam tính cùng nhiệt độ cơ thể mát mẻ vì mới tắm rửa xong đã làm cô choáng váng.
Hạ Nhiên bắt đầu hôn từ trán, nhẹ nhàng từng chút, đến mũi, chậm rãi nhấm nháp, xuống chút nữa, môi chạm môi, tình nồng như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
"Trời ạ, lưỡi em đừng quấn mạnh như thế." Hạ Nhiên lầm bầm: "Mới đi công tác có ba ngày, đói lắm rồi phải không?"
Anh kéo tay Giản Tích chậm rãi dời xuống, tách khăn tắm ra, chạm vào một đám lông dày rậm, hơi thô ráp khi chạm tay vào.
“Lát nữa sẽ cho em ăn no, nhất là cái này.”
Giản Tích muốn rút tay lại, lại bị Hạ Nhiên không cho, "Em đã chọc cho nó thức rồi, còn muốn trốn, không phúc hậu đâu nha bảo bối."
Giản Tích cười ngẩng đầu, dùng miệng cắn nhẹ cằm của anh, "Ai trốn người đó là quả dưa."
Hạ Nhiên vui vẻ, hơi thở ấm áp nhịp nhàng phả lên mặt cô, "Theo anh thì, em là dưa hấu, anh là dưa leo."
Giản Tích buông lỏng thân thể, nhắm mắt chuẩn bị nghênh đón anh vào.
Thân như nước mùa xuân, từng đợt rồi lại từng đợt xôn xao, Hạ Nhiên với tay lấy chiếc hộp trên bàn, nôn nóng mở ra.
Chuẩn bị xong, anh dán sát vào tai Giản Tích, thở nhẹ, "Tích Tích, anh còn mua thuốc bôi trơn đấy."
"Oanh" một tiếng, Giản Tích cảm thấy trên mặt mình như có lửa đang cháy.
Đúng lúc này, một loạt tiếng đập cửa vang lên như đòi mạng…
"Chị, chị có ở nhà không? Chị, mở cửa a!"
"Trời ơi!" Hạ Nhiên thiếu chút nữa bị dọa liệt luôn.
Giản Tích nhanh chóng đứng dậy, "Em trai em đến. Anh mau mặc quần áo vào đi."
Hạ Nhiên cảm nhận được thế nào gọi là trời sập.
Giản Tích cũng buồn bực, chậm chạp đi đến cạnh cửa, thấy Hạ Nhiên đen mặt mặc xong quần áo, mới đem cánh cửa đẩy ra.
Đào Tinh Lai mang theo ánh sáng của đèn hành lang bước vào: “Sao lâu vậy? Em đợi đến mức muốn hóa đá rồi đây này, đừng nói với em là chị giấu đàn ông trong nhà đấy nhé.”
Chân trái cậu vừa mới bước vào nhà, chân phải thiếu chút nữa quỵ xuống đất, "Đệt, thực sự có người!"
Giản Tích phiền chết đi được, "Có vào hay không đây, không chị đóng cửa."
Đào Tinh Lai mang theo một túi giấy tinh xảo, "Chị, uổng công chị khi vừa vào lớp một đã là học sinh ba tốt, đối xử với em út nhà mình thì không tốt chút nào. Em mới vừa diễn xong ở phim trường đã vội mang dâu tây đến cho chị.”
Giản Tích càng cảm thấy nhức đầu, nhường đường, "Vào nhà đi."
Đào Tinh Lai chợt có chút sợ hãi khi nhìn mặt Hạ Nhiên, có chuyện gì sao, gương mặt nghiêm túc giống như muốn ôm bom liều mạng với ai vậy.
Cậu cất tiếng chào hỏi, "Hi."
Hạ Nhiên gật đầu, động tác đầy gượng gạo, mẹ nó, nhìn là biết