Thời gian như ngừng lại, mọi thứ xung quanh dường như bị lãng quên.
Thẳng cho đến khi chiếc xe phía sau không ngừng nhấn còi thúc giục, Giản Tích mới hoàn hồn, luống ca luống cuống mà điều chỉnh dáng ngồi.
“Ai ui.” Hạ Nhiên bị giật mình vì động tác đạp mạnh chân ga của cô, “Đừng kích động, chạy chậm một chút.”
Giản Tích không hé răng, ngón tay bấu chặt tay lái, khớp xương trắng bệch.
Hạ Nhiên bị phản ứng của cô làm cho thấp thỏm, lúc này mới bình tĩnh lại, cảm thấy việc này không quá ổn thỏa.
“Được rồi, dọa em sợ đến vậy sao, chủ yếu là gặp người lớn xong anh có chút kích động.” Hạ Nhiên điều chỉnh giọng nói, nói: “Hiện tại điều kiện của anh còn chưa tốt, cầu hôn cũng chưa thích hợp lắm, chờ anh chuẩn bị mọi thứ ổn thoả, anh đưa bà ngoại đi gặp ba mẹ em nói chuyện chính thức.”
Giản Tích như lọt vào sương mù, đầu quả tim phát run.
Hạ Nhiên một mình lên kế hoạch, “Kết hôn là chuyện lớn, nhà em cần lên danh sách họ hàng, xem có cần đến từng nhà tặng lễ không. Còn nhà cửa, muốn trang hoàng tử tế cũng cần kha khá thời gian, Giản Tích, em có muốn hay không….”
Anh quay đầu, ngẩn người, “Em nóng lắm à? Trên trán toàn mồ hôi này.”
Giản Tích hít sâu, “Không, em không có nóng. Bị máy sưởi thôi.”
Hạ Nhiên đặt tay anh lên tay cô, cảm nhận được sự khẩn trương của cô, cảm nhận được nhịp tim của cô, cũng cảm nhận được phản ứng theo bản năng của cô, không cần phải dùng lời nói, không cần trả lời, Hạ Nhiên biết, cô đang cảm động.
Giản Tích dừng xe ở đường Nha Đề, Hạ Nhiên đem cô trở lại Trái đất, “Này, từ nãy tới giờ em thật giống như người gỗ, cuối cùng là em đang vui hay đang buồn thế?”
Giản Tích chớp chớp mắt nhìn anh, trán không còn đổ mồ hôi nữa.
Hạ Nhiên xoa xoa vành tai cô, “Này! Vẫn còn choáng váng à?”
Giản Tích tươi cười, tiếng cười của cô trong trẻo như tiếng suối reo, cô ôm Hạ Nhiên, rồi lại nhanh chóng đặt một nụ hôn lên má anh.
Hạ Nhiên nhíu mày, “Như thế nào chỉ hôn có một bên má vậy? Còn bên này nữa.”
Giản Tích ôm mặt anh, nhìn thẳng vào mặt anh, hôn nhẹ cái mũi rồi lại hôn hai bên má, cuối cùng hôn lên bờ môi anh.
Hạ Nhiên bị nàng làm cho ngứa, “Trời ạ, em giống như đang hôn con cún con ấy.”
Giản Tích cười lên tiếng, “Làm gì có con cún con nào xấu như vậy.”
Biểu tình Hạ Nhiên chuyển thành dịu dàng, chậm rãi hôn lấy cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, Giản Tích động tình, chủ động kéo tay anh lên ngực cô.
Hạ Nhiên bật cười, “Lại nghịch ngợm rồi, em chính là cố ý đúng không? Biết anh đêm nay phải về nhà mà còn làm như vậy.”
Giản Tích sắc môi đỏ bừng, thì thầm làm nũng bên tai anh, “Mới như vậy mà anh đã cứng rồi…”
Nói trắng ra như vậy làm cho toàn thân Hạ Nhiên nổ mạnh, những lời thủ thỉ tâm tình giữa những người yêu nhau có thể điều khiển mây gió, có thể khiến người ta bay lên rồi nổ tung thành những mảnh pháo hoa xinh đẹp.
Hạ Nhiên cảm thấy dù có chết ngay tại thời điểm này cũng không hề hối tiếc.
Giản Tích đẩy anh ra, cười nói: “Được rồi, anh xuống xe đi.”
“Nó vừa căng vừa nhô cao như vậy thì sao xuống xe được.” Hạ Nhiên hận không thể bóp chết cô.
Giản Tích cười trộm, lại trộm ngắm anh, đũng quần anh đúng là đang nhô cao thật.
Khuôn mặt Hạ Nhiên trầm xuống, ngồi trong xe năm phút mới bớt căng cứng một chút.
Giản Tích nhìn bóng dáng anh dần dần biến mất ở đầu ngõ, rốt cuộc cũng áp chế không được nữa la lên, “A a a!” Cô hưng phấn kêu to, quơ chân múa tay, đến xe cũng lay động theo.
“Anh ấy cầu hôn mình rồi! Má ơi! Vui quá đi quá!”
Giản Tích giống như vừa được tiêm máu gà, xoa xoa khuôn mặt tâm thần nhộn nhạo của mình.
Còn nói muốn đưa bà ngoại đến nhà chào hỏi, đây chính là ý tứ cầu hôn đó!
Giản Tích nhịn không được cười lên tiếng, càng nghĩ càng thấy tốt đẹp, cô lặp lại giọng điệu của Hạ Nhiên khi nói câu “Chúng ta kết hôn đi”, ngọt ngào đến nỗi trong lòng chảy đầy mật.
Cô quá nhập tâm nên khi cửa sổ xe bị gõ vang, Giản Tích sợ tới mức trái tim vọt lên cổ họng.
Quay đầu nhìn thấy, chút nữa hồn siêu phách tán.
Hạ Nhiên đứng ở bên ngoài xe, cúi người, bày ra vẻ mặt cạn lời mà nhìn cô.
Giản Tích vội vàng hạ kính xe, “Anh, anh như thế nào không nói tiếng nào vậy?”
“Anh đứng đây được hai phút rồi, em nghĩ cái gì vậy?” Hạ Nhiên khoanh tay trước ngực, nhíu mày nhịn cười.
Trong lòng Giản Tích “Lộp bộp” hai tiếng, tiêu rồi như vậy toàn bộ phản ứng quá khích vừa rồi của mình anh ấy đã nhìn thấy hết.
Xấu hổ muốn chết.
Giản Tích hỏi: “Anh quên gì sao?”
Anh gật đầu, “Đúng vậy, quên mất một thứ.”
“Đồ bổ anh cầm rồi, áo khoác cũng mặc rồi mà.” Giản Tích quay đầu nhìn hàng ghế sau, “Còn gì nữa sao?”
Hạ Nhiên: “Quay đầu lại đây.”
Giản Tích “Dạ?” một tiếng, hơi ngửa cô, nhìn thẳng anh.
Hạ Nhiên cười cười, duỗi tay vào cửa sổ xe, đè gáy cô lại, hung hăng hôn lên môi cô.
Giản Tích vừa tức vừa xấu hổ, đẩy anh ra “Lưu manh.”
Hạ Nhiên liếm liếm môi, “Được rồi, anh lấy đủ đồ rồi đó, về nhà lái xe chậm một chút, tới nơi nhớ nhắn tin cho anh.”
Giản Tích gật gật đầu, “Mai gặp anh.”
Thẳng cho đến khi đèn xe hoàn toàn biến mất nơi góc đường, Hạ Nhiên mới cất bước về nhà.
Từ 6 giờ chiều, bà ngoại đã bắt đầu canh chừng ở cổng lớn chờ tin tức. Xa xa thấy Hạ Nhiên, bà liền chạy nhanh qua đón.
Hạ Nhiên nhìn thấy liền tức giận, bước nhanh tới, “Tiểu cụ bà này làm sao thế, trời lạnh thế này liền ra ngoài làm người tuyết sao?”
Bà ngoại “Hừ” một tiếng, bị Hạ Nhiên kéo vào phòng, “Bà sợ con nói sai hay làm sai gì đó bị người ta đuổi ra khỏi nhà, bà nóng lòng không chờ trong nhà được nên ra ngoài chờ.”
“Bà quá lo lắng rồi, bà cho cháu ngoại bà chút lòng tin được không?” Hạ Nhiên không hài lòng chút nào vì sự quan tâm này của bà.
“Người nhà Tiểu Tích như thế nào? Đối xử với con như thế nào? Có làm khó dễ gì con không?” Bà ngoại đưa ra một lúc một tràng câu hỏi, sau đó lại nhanh chóng tự mình trả lời: “Hẳn đều là người tốt, sẽ không để mắt đến danh lợi.”
Hạ Nhiên buồn cười, “Bà tin tưởng như vậy?”
“Nhìn Giản Tích là biết, có tri thức, tính cách rộng rãi, con cái như vậy thì ba mẹ sẽ không quá kém.” Bà ngoại là người từng trải, nhưng vẫn quan tâm đến cháu trai, “Con không gây chuyện gì chứ?”
Hai người vào phòng, đem không gian lạnh lẽo bên ngoài ngăn trở bên ngoài.
Hạ Nhiên: “Gia đình cô ấy rất tốt, gặp mặt vui vẻ.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Bà ngoại ngồi trước bếp lò, duỗi tay sưởi ấm, “Nhóc con, muốn bà an tâm thì đừng ngạo mạn nữa.”
Hạ Nhiên đột nhiên im lặng, hơn nửa ngày, mới ngẩng đầu, “Bà ngoại, mấy năm nay, làm cho bà cực khổ rồi.”
Bà ngoại vung tay lên, “Cái này có gì mà khổ, có thể so sánh với trường chinh kháng chiến cùng hồng quân sao? Bà già rồi, cơm thì ăn một bữa thiếu một chút cũng không sao, còn con, lâu lâu thấy mặt cũng được. Đối với thanh niên tụi con, cuộc đời còn dài không được để bản thân nhụt chí.”
Hạ Nhiên cong miệng cười, đôi mắt bị ánh lửa lò sưởi chiếu sáng, ánh lên một màu vàng nhàn nhạt.
Bà ngoại tiếp tục, “Bà biết, trong lòng con vẫn chưa nghĩ thông suốt được chuyện ba năm trước. Haizz, bà cũng đau lòng lắm, nhưng cuộc sống đôi lúc mơ màng hồ đồ như vậy, không chừng ngày nào đó lại trúng vé số.”
Hạ Nhiên nhàn nhạt mà cười, “Lý Xuân Dao, bà còn gạt con mua vé số à.”
“Thử vận may thôi.” Bà ngoại giơ ba ngón tay nhăn nheo, chiếc nhẫn vàng cũ mèm đã bị mài mòn không ít, Hạ Nhiên càng nhìn càng xót xa.
Năm đó, Hạ Nhiên sự nghiệp thất bại, anh còn chưa tới 26 tuổi, đứng trên đỉnh cao, lại từ đỉnh cao đó mà trượt chân ngã xuống. Thì ra bầu trời và mặt đất thực ra không xa như tưởng tượng, chỉ cách nhau có cái chớp mắt. Anh, từ người có tài sản vô số, vạn người sùng bái trở thành kẻ gian nan kiếm sống hàng ngày không ai thèm qua lại, nghèo đến nỗi bên cạnh anh chỉ còn lại bà ngoại.
Bà ngoại lại thở dài một tiếng: “Hạ Nhiên à, nhìn thẳng sự thật, tiếp thu, thay đổi. Đời người có ba giai đoạn, con đã mất ba năm để bước vào giai đoạn thứ hai. Bà rất sợ.”
Giọng nói Hạ Nhiên khàn khàn, “Bà sợ cái gì?”
“Sợ bà sống không đủ lâu để có thể thấy thời khắc con trở về lại là con người trước đây.”
Yết hầu Hạ Nhiên nghẹn ứ đến khó chịu, “Đồng chí Lý Xuân Dao, đồng chí lại không ngoan rồi.”
Bà ngoại đứng dậy đi vào phòng ngủ, sau đó nhanh chóng trở lại, trong tay còn cầm một cái bao ni lông màu đó.
Bao ni lông có chút cũ kỹ, bà từng vòng từng vòng mở ra, Hạ Nhiên đứng bên cạnh nhìn, một góc giấy lộ ra.
Là sổ tiết kiệm.
“Bà cũng không có nhiều tiền, đều bị ba con lấy đi rồi, chỉ có thể giữ lại nhiêu đây cho con thôi, chỉ cần để lại đủ tiền mua quan tài cho bà là được, còn lại con cứ lấy đi.”
Bà ngoại đưa vào trong tay anh, “Tiểu Tích là cô gái tốt, lấy tiền mua một căn nhà tốt một chút, đừng quá keo kiệt.”
Ngón tay của Hạ Nhiên nắm chặt, móng tay sạch sẽ gắt gao găm vào lòng bàn tay, “Con không cần.”
Bà ngoại không để ý đến anh, nhét vào trong ngực anh.
Hạ Nhiên cầm lấy bàn tay bà ngoại, bàn tay to lớn dùng lực, giọng nói anh ấm áp có phần run rẩy, “Bà phải sống thực khỏe mạnh cho con, con muốn cho bà thấy cái gì là kiêu ngạo chân chính.”
Bà ngoại ngấn lệ, cánh tay không ngừng run lên, “Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan.”
Nói chuyện thêm chút nữa, Hạ Nhiên đi tắm về phòng ngủ.
Trong lòng anh tính toán một chút, mấy năm nay đi đòi nợ thuê, tích góp được mười chín vạn gửi ngân hàng, có thể mua được căn hộ ba phòng ngủ tám mươi mét vuông. Cố gắng trong nửa năm nữa, chuẩn bị đầy đủ tiền trang hoàng nội thất, Quốc khánh năm sau có thể làm hôn lễ.
Loại cảm giác này thật kỳ diệu, tựa như tìm được niềm vui trong gian khổ, không có nửa điểm mơ hồ.
Hạ Nhiên trong lòng thậm chí còn có suy nghĩ, thất bại thảm hại mấy năm trước là cái giá phải trả để ông trời mang Giản Tích đến cho anh.
Như vậy, dùng hai tay dâng lên đều cảm thấy quá chậm.
Hạ Nhiên bóp ấn đường, thấp giọng cười.
Có bà ngoại, có Giản Tích, còn có những đứa trẻ.
“Đây mới là gia đình….”
----
Ngày hôm sau, Lục Hãn Kiêu gọi điện thoại lại cho Hạ Nhiên, “Anh em, tối hôm qua tớ say như chết, cậu gọi điện thoại tớ không nghe thấy.”
Hạ Nhiên cười lạnh, “Cậu bớt phóng túng đi, không thì sớm muộn gì cũng hư thận.”
“Mẹ nó, tôi uống say thật mà, lại nói, nếu thực sự đang cùng đàn bà lên giường, cậu mà gọi chẳng lẽ nào tôi lại không nhận.”
“Mẹ nó, tên ngốc.” Hạ Nhiên cảm thấy tên này buồn nôn chết đi được, “Cậu đang ở đâu, tôi có việc cần tìm.”
Lục Hãn Kiêu hôm nay khó có được một ngày không phải tiếp khách, nói với Hạ Nhiên một nhà hàng nhỏ không chút tiếng