“Anh rể, anh mau đứng lên đi.” Đào Tinh Lai nhanh chân chạy đến đỡ Hạ Nhiên.
Lần đầu tiên thấy một người đàn ông kiên cường khóc làm cho Đào Tinh Lai cũng muốn khóc theo.
Hạ Nhiên ổn định cảm xúc, hỏi hộ lý: “Vợ tôi khi nào mới có thể ra khỏi phòng sinh?”
“Cô ấy còn phải ở lại khâu một chút, đầu em bé hơi lớn, tử cung có chút rách.” Ý tá trưởng nhận ra Hạ Nhiên, trấn an nói: “Bác sĩ Giản vẫn khỏe, chính là quá mệt thôi, ở cữ chú ý bồi dưỡng là được.”
Hạ Nhiên nói lời cảm ơn, thời điểm y tá trưởng đi vào trong phòng sanh, anh duỗi đôi mắt nhìn xung quanh phòng qua kẹt cửa.
Đào Khê Hồng thở ra một hơi, “Bình an là tốt, bình an là tốt.”
Bà ngoại đứng bên cửa sổ, chắp tay trước ngực miệng lẩm bẩm, tạ ơn trời đất phù hộ.
Đào Tinh Lai cũng rất kích động, “Nhà chúng ta đã có được cô công chúa thứ ba.”
Hạ Nhiên nghiêng đầu, “Công chúa thứ ba?”
“Thứ hai là chị em.” Đào Tinh Lai hắc hắc cười, “Thứ nhất là em đây.”
Tâm tình Hạ Nhiên cuối cùng cũng buông lỏng một chút.
Những người còn lại đều trở về phòng bệnh chờ, chỉ có Hạ Nhiên vẫn đứng đợi ở cửa, chờ đợi tâm can bảo bối của anh ra tới.
Trong nửa tiếng chờ đợi, đầu óc Hạ Nhiên vui như pháo hoa, bùm bùm liên tiếp vang lên.
Anh đã chính thức trở thành ba, còn có một cô con gái xinh xắn.
Bảy cân hai lượng còn rất nặng, tiểu tham ăn chắc là tranh dinh dưỡng của mẹ đây mà.
Trước kia, thảnh thơi sống cô độc một mình. Hiện giờ, đã có vợ đã có con gái, anh chính thức cảm nhận bản thân như một một người đàn ông đạt được thành tựu trong cuộc đời.
Hạ Nhiên nhìn chằm chằm cửa phòng sinh, hốc mắt vẫn còn đỏ ửng, chưa tan.
Không bao lâu sau, người đã được đẩy ra, Hạ Nhiên nhanh chóng tiến đến, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Giản Tích, tim anh như bị ai đó nắn bóp.
Trên tay Giản Tích đang được truyền dịch, tóc bết lại trên trán, vì thể lực tiêu hao nghiêm trọng, đôi mắt cô không mở ra được.
Hạ Nhiên không dám đụng vào cô, chỉ đi theo xem, cúi xuống thì thầm vào tai cô: “Vợ ơi.”
Kêu được hai ba tiếng, mí mắt Giản Tích giật giật, rốt cuộc cũng mở mắt nhìn anh một lần. Sau đó cực kỳ ấm ức mà lên tiếng, “Chồng ơi, đau chết mất.”
Hạ Nhiên dùng sức gật đầu, “Anh biết, anh biết rồi, để em chịu ấm ức rồi.”
Đưa đến phòng bệnh, em bé vẫn còn ở Khoa nhi để làm những kiểm tra sức khỏe cơ bản, Đào Khê Hồng cùng bà ngoại đã qua bên kia bận rộn, Đào Tinh Lai đang ở ngoài cửa nói chuyện với Lục Hãn Kiêu.
Phòng của Giản Tích nằm là phòng dịch vụ, là một phòng đơn. Hạ Nhiên canh giữ ở một bên giường bệnh. Vẫn còn nhẫn nhẫn đau, mỗi lần Giản Tích nhíu mày, Hạ Nhiên cũng căng thẳng theo.
“Em có chỗ nào không thoải mái sao? Đau lắm à? Anh đi gọi bác sĩ.”
Trong lòng anh cất giấu một bao thuốc nổ, Giản Tích đau đớn rầm rì than vãn, lòng anh như lửa đốt, cô mà đau hơn nữa anh sẽ nổ mạnh.
“Anh đừng vội.” Giản Tích nhỏ giọng, ngón tay gãi gãi lòng bàn tay anh, “Sinh con chính là như vậy, không sao đâu, em chịu đựng được. Anh ở đây với em đi.”
Hạ Nhiên: “Được, nơi nào anh cũng không đi.” Anh có ý định nói gì đó, nói: “Vợ à, thực xin lỗi.”
Giản Tích nhẹ nhàng mà cong cong miệng, “Giữa hai vợ chồng không nên nói ba chữ này.”
Hạ Nhiên nắm tay cô càng khẩn trương, “Em là anh hùng.”
Giản Tích nhấp miệng, cười, “Anh là anh hùng của em. Anh đã nhìn qua con chưa?”
“Còn chưa được nhìn.” Hạ Nhiên nói: “Bé con đang kiểm tra sức khỏe, mẹ cùng bà ngoại đang ở bên đó, em cứ yên tâm.”
Giản Tích nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, gọi anh, “Chồng à.”
“Ừ?”
“Em không muốn anh làm điều gì ngu ngốc.”
Hạ Nhiên ngẩn ra một lát, giữa chân mày cất giấu nét hung dữ và bất bình.
Giản Tích liếc mắt một cái đã hiểu ra anh đang suy nghĩ gì.
Cô nói chầm chậm, đầu óc rõ ràng, “Em không muốn anh đánh nhau, không muốn anh tự tìm phiền toái, không muốn anh dã man, cũng không muốn anh học theo Lục Hãn Kiêu mà vô nhân tính như vậy.”
Hạ Nhiên trầm mặc một lúc, nửa sống nửa chết mà cười cười, đồng ý cho có lệ.
Giản Tích cào cào lòng bàn tay cùng ngón tay anh, đột nhiên thay đổi phương hướng, dùng móng tay chọc anh có cảm giác đau.
“Anh chính thức lên làm ba người ta rồi, anh còn muốn trở thành một người không ngoan như trước đây sao?”
Nghe một câu nói như vậy, đôi mắt Hạ Nhiên cũng nâng lên, cái xưng hô “Ba” mới mẻ này, nháy mắt làm cho xương cốt anh không cam lòng.
“Fuck, con gái của tôi đâu? Sao lại sinh sớm như vậy, không phải nói là mấy ngày nữa mới sinh sao?” Giọng nói của Lục Hãn Kiêu như tiếng xe lửa, xịch xịch xịch xịch cực kỳ khó chịu.
Hạ Nhiên đứng dậy, lạnh như băng mà nói: “Cậu không quan tâm đến mặt mũi à? Đây là quy định của gia đình họ Hạ chúng ta.”
“Cắt, thực ghê gớm.” Lục Hãn Kiêu mắt trợn trắng, được rồi, xác thực thực ghê gớm.
Hạ Nhiên, “Họ Lục, cậu không biết xấu hổ, tay không lại đây, ngay cả ghế dựa cũng không cho cậu ngồi.”
Lục Hãn Kiêu: “Cậu cút đi.”
Anh ta đi đến mép giường, quan sát Giản Tích một hồi, “Ai ui, khuôn mặt sao lại trắng bệch thế kia, một chút hồng hào cũng không có.”
Giản Tích quay đầu đi, “Anh thật là ồn ào.”
Hạ Nhiên nắm cổ áo Lục Hãn Kiêu kéo ra cửa, “Đừng làm phiền vợ tôi.”
“Đừng có chạm vào cổ tôi, nhột.” Lục Hãn Kiêu sợ nhột, thành thật.
Lúc này, hộ lý đẩy giường em bé lại phòng bệnh, “Người nhà lại đây ký tên.”
Hạ Nhiên cũng đi qua, nghe hộ lý dặn dò một số chuyện cần phải chú ý, Đào Khê Hồng với bà ngoại cũng quay quanh em bé để chăm sóc.
Lục Hãn Kiêu có ý chọc giận anh, “Da trắng, giống mẹ; mắt hai mí, giống mẹ; miệng nhỏ, giống mẹ; lỗ tai dày dặn, cũng giống mẹ. Người anh em, khuê nữ này không có chút nào giống cậu hết.”
Đào Khê Hồng cười nói: “Tiểu Tích vừa mới sinh nhăn nhúm dúm dó, lớn lên da mới trắng ra.”
Bà ngoại cũng phụ họa, “Hạ Nhiên thì không cần phải nói, cả người đen như một cục than.”
Đào Tinh Lai chỉ vào chính mình, “Con, con! Giống con! Con từ nhỏ đã trắng trẻo rồi. Hội diễn ngày quốc tế thiếu nhi, trong ban thiếu nữ sinh, liền kéo con đi cho đủ số, đã thế còn làm cho con hai bím tóc nhỏ, diễn vai công chúa Bạch Tuyết nữa.”
Cả phòng tiếng cười ồn ào.
Rốt cuộc cũng đã hiểu rõ những điều hộ lý dặn dò, Hạ Nhiên đứng ở cửa, nhìn sinh linh bé bỏng đang nằm ở cái giường nhỏ. Con bé được quấn lại bằng một cái chăn nhỏ mày hồng mềm mại.
Đào Khê Hồng ôn hòa mang ý cười, “Đến đây, nhìn con gái của con đi.”
Hạ Nhiên bước đến, chậm rãi nhưng khẩn trương.
Cuộc đời này chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào giống như lúc này, chưa kịp nhìn thấy hình hài nhỏ bé đó mà trái tim đã mềm mại như nước.
Anh bước đến gần cái giường nhỏ, đầu tiên cảm giác… có chút xấu.
Mặt có khả năng không to như bằng bàn tay anh, bất quá tròn trịa, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng khe mắt đặc biệt dài, chắc hẳn là một đôi mắt to.
Hạ Nhiên vừa nhìn vừa cười không ngừng, nhịn không được duỗi tay, dùng lòng bàn tay cọ cọ lên má của cô bé.
Cô bé trề trề môi, tỏ vẻ ghét bỏ.
Hạ Nhiên lấy tay ra, để bé con tiếp tục ngủ ngon.
Lục Hãn Kiêu cười đến vui sướng, hạ giọng nói: “Con gái cậu chê cậu xấu.”
Hạ Nhiên chà xát đầu ngón tay, cảm nhận vừa rồi mang lại một cảm giác kỳ diệu đẹp đẽ, anh cam tâm