Bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Giản Tích nhìn Đào Tinh Lai, ánh mắt nháy nháy, cậu lập tức hiểu ý, tay đỡ trán, bắt đầu lẩm bẩm: “Anh rể, anh sờ thử xem có phải hay không có thể luộc được trứng luôn rồi?”
Hạ Nhiên đưa bàn tay qua loa thử một lần, ừ một tiếng, “Chiên bánh tiêu còn được nữa là.”
Có những lời nói khác, mà diễn trước đó tốt xấu gì cũng có thể lấp liếm cho qua.
Bác sĩ tư nhân của Hạ Chính An trang bị đầy đủ, đem cả thanh đỡ truyền dịch tới.
Đào Tinh Lai trở về phòng mình, nằm trên giường yếu ớt nói. “Bác sĩ, ngài họ gì?”
“Không dám, tôi họ Vương.”
Đào Tinh Lai nghe xong, “Vương tử điện hạ, thời điểm anh ghim kim có thể nhẹ một chút được không? Tôi có chút sợ đau.”
Bác sĩ vui vẻ lây lên cả khóe mắt, “Yên tâm, kỹ thuật tôi khá tốt.”
“Nhìn qua đã thấy được ngài đã từng nhận được nhiều học bổng nha.” Đào Tinh Lai nói: “Giống như chị tôi đó. Đúng rồi, ngài ăn dâu tây không? Ở đây tôi có một rổ, đừng khách khí với tôi làm gì. Tôi thích và muốn kết giao bạn bè.”
Cậu nghĩ có khả năng cả đời này bác sĩ này chưa bao giờ chích thuốc qua, bác sĩ Vương lại nghĩ chưa bao giờ gặp người nào như thế. Có thể thấy được Đào Tinh Lai sợ bị tiêm thật sự.
Lúc xoa xoa cồn i-ốt, cậu run rẩy, “Nhẹ một chút, nhẹ một chút, đau đau đau!”
Bác sĩ đem một cái khẩu trang to, “Tôi còn chưa đụng tới đâu.”
Đào Tinh Lai quay đầu qua chỗ khác, “Thật sao?”
Cái kim kia, trong nhát máy đã bị đẩy vào trong da thịt.
Đào Tinh Lai một tiếng la lớn, “Mẹ kiếp, tôi muốn lên trời.”
Hạ Nhiên đứng ở cửa, đúng lúc đó bịt kín lỗ tai, bảo vệ màng nhĩ.
Phần diễn của Ảnh đế lố quá mức, thật là vất vả quá mức, Đào Tinh Lai thấp mắt nhìn về phía Hạ Nhiên, “Anh rể, anh tính xử lý chỗ này như thế nào?”
Trên mặt Hạ Nhiên viết rõ ràng sự trốn tránh, anh mất tự nhiên nói: “Anh giúp cậu nhìn nước truyền.”
“Cái đó không cần, mỗi lần sinh bệnh em đều không ngủ được, thích nhất là kiếm cái gì đó chơi.”
Hạ Nhiên khụ khụ hai tiếng, “Những thứ em yêu thích thật là đặc thù.”
“Cũng không phải, ai mà chả có chút ham muốn nho nhỏ chứ.”
Đào Tinh Lai nhìn anh ra hiệu, “Anh rể, món móng heo kho tàu của anh làm ngon như vậy, nếu anh không có chút hứng thú nào đối với chân, có thể anh không đạt đến trình độ như vậy.”
Hạ Nhiên lòng dạ không yên, “Chân của chị em thực ra nhìn rất đẹp nha.”
Đào Tinh Lai cắt lời, “Anh cũng không muốn nói chuyện cùng em, không có tí sức lực nào. Đừng trông em làm gì, quay về ở với chị em đi.”
Hạ Nhiên dùng đế giày phủi phủi tấm đất, mài tới mài lui, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ bước đi.
Đào Tinh Lai lắc đầu, “Tâm tư của trai thẳng thật khó đoán.”
Hạ Chính An ôm Manh Manh, cùng Giản Tích trò chuyện, ngược lại cười cười nói nói, bầu không khí hài hòa.
Hạ Nhiên vừa xuất hiện, cảnh tượng dừng lại một chút.
Hạ Chính An cúi đầu nhìn Manh Manh, giả vờ như không thấy, “Thời gian không còn sớm, ta cũng nên đi rồi.”
Giản Tích vội nói: “Cảm ơn ngài đã hao tâm tổn trí.”
“Con rất linh hoạt, còn biết xin ta giúp đỡ.”
Hạ Chính An đem Manh Manh ôm cho Giản Tích, “Con người, trong lúc gặp khốn khó, cũng nên tìm một ai đó giúp một tay.”
Câu cuối này có ý riêng, trong lời nói còn có hàm ý.
Hạ Nhiên nghiêm mặt, đứng ở cửa không có động tác tiếp theo.
Giản Tích tiếp nhận Manh Manh, “Để con tiễn ngài một chút.”
“Không cần, con chăm sóc con bé đi, ta tự lái xe.” Hạ Chính An cất bước, hướng ra cửa.
Hạ Nhiên nhượng bộ lui bước, nhanh chóng nhường qua một bên, ánh mắt nhìn loạn, sau đó lại nhìn chằm chằm bức họa trên tường như đang thưởng thức búc tranh của những họa sĩ nổi tiếng thế giới.
Giản Tích nương theo hoàn cảnh hành động, đem Hạ Nhiên đẩy ra ngoài, lớn tiếng nói: “Cái đó, để anh ấy lái xe đưa ngài về.”
Hạ Nhiên tê cả da đầu, im lặng nhìn Giản Tích trợn mắt.
Tự động bỏ qua, Giản Tích đẩy anh, “Anh nhanh đi.”
Hạ Chính An dừng lại, cũng không quay đầu, lưu lại bóng lưng trầm mặc, đi về phía thang máy.
Đây chính là ý tứ ngầm đồng ý.
Hạ Nhiên tiến thoái lưỡng nan, do dự cùng hỗn loạn làm cho lòng anh loạn tùng phèo, Giản Tích thấp giọng khiển trách, “Hạ Nhiên!”
Tựa như chỉ cần một cái động lực nho nhỏ như vậy, một phần sâu kín trong anh quyết định, không kịp chuẩn bị mà bốc lên đầu, thúc đẩy bước chân Hạ Nhiên, nhanh chóng đuổi theo.
Thang máy vẫn chưa đến, hai cha con lặng im đứng song song nhau.
Mặt Hạ Chính An so với ban này đã thêm phần nghiêm túc, căng thẳng như vậy làm cho người ta cảm giác một giây sau có thể đứt đoạn.
Hạ Nhiên nghĩ thầm, bao nhiêu tuổi rồi, có cần phải như vậy không.
Hai người lần lượt đi vào thang máy, một người đứng bên góc trái, người còn lại thì đứng bên góc phải, muốn cách bao xa liền cách bấy nhiêu xa.
Hạ Nhiên hai tay bỏ vào túi, ho khan một tiếng, chủ động đi lên phía trước, ấn lầu một.
Thu ngắn khoảng cách một chút, liền nghe được mùi thuốc trên người Hạ Chính An.
Cũng đã có tuổi, thân thể gân cốt không thể giống như lúc trẻ. Trước kia ông cũng tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, mầm rễ được nuôi đến trung niên, từng mầm bệnh phát ra, bệnh nhẹ nhưng đau nhức không dứt, lâu dài phải dùng thuốc để nuôi.
Hạ Nhiên có ấn tượng sâu dáng vẻ yếu ớt của Hạ Chính An lúc đau nhức do trở trời, bộ dáng đó hiện rõ mồn một trước mắt. Từ khi đó đến nay cũng đã hơn chục năm.
Nghĩ đến cái này, trán anh lại nhăn thêm một đường, nuốt yết hầu một cái, tâm tư xao động.
Đi ra khỏi thang máy, bước chân Hạ Chính An chậm lại, Hạ Nhiên bước nhanh qua, nhanh chóng nói ra một câu, “Chờ chút, con đi lấy xe.”
Hạ Chính An không phản ứng, đứng tại chỗ, nghe theo anh.
Hạ Nhiên chạy chậm, từ bãi xe lái xe ra, anh ngồi trong xe, trượt cửa sổ xe xuống, ấn còi một tiếng.
Hạ Chính An nhẹ nhàng đưa mắt liếc qua, làm bộ không nghe, quay người đi.
“Ôi! Lão ba còn rất tự cao tự đại nha.” Hạ Nhiên nâng cằm, cũng không giận, tâm tính nhẫn nại nhấn thêm hai tiếng còi nữa.
Lúc này, Hạ Chính An mới thỏa mãn bước đến bên chiếc xe.
Quần áo được làm từ chất liệu lụa thô thoải mái phong lưu, tính tình của ba anh vẫn cao ngạo như vậy, ngang ngược càn rỡ cũng chẳng khác gì trước đây.
Hạ Nhiên cực nhạt mà cười nhạo, “Người nói con bản tính khó dời, lão gia hỏa ngài cũng không khác gì.”
Anh nhướng mày, đem cửa sổ xe đóng lại, thuận tiện khóa luôn cửa xe.
Hạ Chính An đứng bên ghế phụ, để tay lên gác tay, kéo kéo hai lần, không có gì xảy ra.
Hai tay Hạ Nhiên đan lại sau ót, dáng vẻ cà lơ phất phơ, huýt sáo, nghĩ thầm, “Con không tin ba không chủ động nói chuyện với con.”
Hạ Chính An kéo hai ba lần, cuối cùng chấp tay vòng qua ngực, đứng cách xe hơi xa một tí.
Tâm tình Hạ Nhiên bỗng nhiên trở nên tốt, huýt sáo càng thêm vang dội,
“Cốc cốc cốc.” Đốt ngón tay đập lên cửa kính vang dội, lưng Hạ Chính An thẳng tắp nhìn như người máy, máy móc gõ cửa sổ xe, bất đắc dĩ mở miệng: “Mở cửa.”
Trong đầu Hạ Nhiên thư thả, mở khóa cửa xe, để ông ấy lên xe.
Hạ Chính An nhấc cằm lên cao, đem lạnh lùng cả đời biểu lộ ra.
Hạ Nhiên chuyển tay lái, cứng rắn mở miệng, “Đi như thế nào?”
“Tiểu súc sinh, đến nhà mình mà cũng không nhớ, thằng khốn.”
Trong lòng Hạ Chính An đem thằng con trai trời đánh của mình từ đến đuôi mắng mấy lần, lạnh giọng, “Quẹo phải, đường Xuân Vui.”
Bài hát được phát trên radio chính là động tĩnh duy nhất trong xe.
Lái xe vào đường Xuân Vui, Hạ Nhiên: “Sau đó thì sao?”
Hạ Chính An khô cằn, “Trái.”
Tiết kiệm chữ như vàng, Hạ Nhiên hừ lạnh, “Ba cứ như vậy không muốn nói chuyện với con sao?”
Đã hơn mười mấy chứ, mẹ nó chứ, thật là khó quá đi mà.
Mặt Hạ Chính An không biểu tình, “Thái độ này của mày là gì, tao không muốn cãi nhau với mày.”
“Vậy ba cho là con muốn đi theo người để ồn ào sao?”
“Vậy mày im lặng đi.”
Hạ Nhiên có chút ngượng ngùng, anh mở cửa sổ xe, gió thổi vào giúp anh tỉnh người.
Lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Tâm tình Hạ Chính An có chút khó chịu, móc thuốc lá ra, lấy ra một điếu. Nhưng khi lục lọi trong túi quần, không tìm được cái bật lửa.
Ánh mắt ông thoáng nhìn qua, bên cạnh đồng hồ đo tốc độ có một cái. Hạ Chính An vừa muốn vươn tay lấy, liền bị Hạ Nhiên nhanh hơn một bước cướp đi mất.
“Bị viêm khí quản mãn tính mấy chục năm vẫn chưa đủ đúng không, muốn thử một bệnh nặng hơn sao?”
Ngữ khí Hạ Nhiên không tốt chút nào, trong lời nó có gai, nghe không xuôi tai chút nào. Hạ Chính An có chút kích động, không nhờ anh còn nhớ rõ. Vốn là cho rằng cả đời này không qua lại với nhau, sinh ra một thằng con trời đánh, lại dùng thái độ dữ dằn để biểu đạt sự quan tâm.
Cái “Quan tâm” này chính là mong muốn một phía của Hạ Chính An.
Sự trầm mặc này làm cho Hạ Nhiên mười phần nôn nóng, anh đem cái bật lửa ném qua, “Hút hút hút!”
Hạ Chính An cười lạnh, không để ý chút nào nhận lấy, một lần nữa ném vào đồng hồ đo tốc đo, không động thanh sắc cất lại thuốc lá.
Động tác này, giống như một dấu hiệu cho cái mở đầu tươi sáng, tâm tình của Hạ Nhiên thông suốt.
Hạ Chính An ho khan, quay mặt ra cửa sổ, nhìn một hồi, quay đầu lại.
“Con bé kia làm nghề gì?”
Sự chủ động đột nhiên này làm cho Hạ Nhiên có cảm giác ngoài ý muốn, hỏi đến Giản Tích, anh trả lời: “Bác sĩ Sản khoa.”
“Bác sĩ? Cuối cùng cũng tìm được người có nghề nghiệp đàng hoàng.”
Hạ Nhiên xoay tay lái, không lên tiếng.
“Gia đình con bé làm gì?”
“Là người tốt.”
“Em trai con bé thì sao?”
“Diễn viên.”
Hạ Chính An nhíu mày, “Nghề này không tốt, không có hề nghiêm túc.”
Căn bệnh cố chấp của ông ấy lại tới rồi.
Nhưng Hạ Nhiên đã học được thông minh, không giống như lúc trẻ cùng ông đối đầu căng thẳng. Anh vờ như không nghe thấy, tự động xem nhẹ.
Hạ Chính An đối với thái độ dàn xếp ổn thỏa của anh ngược lại rất hài lòng, thái độ tốt hơn một chút, tiếp tục hỏi: “Con còn ở ngoài náo loạn nữa không?”
Hạ Nhiên: “Làm vận chuyển.”
Ngữ khí Hạ Chính An mềm mại rộng rãi thêm mấy phần, “Công việc như thế nào?”
“Cũng tàm tạm, không chết đói được.”
Hạ Chính An đem chủ đề về nghiêm túc, lại bắt đầu nói những lời nhàm tai, “Nếu như con chỉ có một mình, không đói chết cũng không sao. Nhưng hiện tại đã có gia đình, đừng có mà náo loạn gây chuyện nữa.”
Hạ Nhiên không nói gì.
“Mang lại cho vợ con con một cuộc sống tốt, mới là một người đàn ông. Nói trắng ra là, số tiền con đang kiếm ra có là gì? Không chịu nổi một chút giày vò.” Ngữ khí của Hạ Chính An còn chút nghiêm khắc, nhưng cảm xúc bên trong vẫn như đang tha thiết chờ đợi, ý tứ rõ ràng, “Phần gia nghiệp này, nếu như con…”
“Con sẽ không trở về.” Hạ Nhiên cắt ngang, giọng quả quyết.
Mong muốn đơn phương của Hạ Chính An bị chặt đứt, không để lại cho ông chút thể diện.
Ông cực kỳ tức giận, “Tiểu tử, tự cao tự đại thành nghiện, riết rồi không biết trời cao đất dày.”
Hạ Nhiên nhẹ giọng, “Con cố chấp như vậy, không phải ba đã sớm biết rồi hay sao.”
Hạ Nhiên cao giọng, “Ta chỉ biết là, chó không chê cứt.”
Hạ Nhiên đạp thắng gấp, sắc mặt lạnh lẽo như phủ sương.
Hai cha con vất vả lắm mới hòa hoãn được một chút liền chỉ vì dăm ba câu mà đã bị thay đổi