Hạ Nhiên bị Đào Tinh Lai mừng rỡ trách móc mà nghênh đón, làm cho anh nửa ngày không nói được gì.
“Ba mẹ về nhà chưa? Chị em đâu?”
“Vô cùng khỏe mạnh.”
Giản Tích chạy tới, ánh mắt như dính chặt vào đầu gối anh.
Hạ Nhiên giật giật chân, “Hai chị em em bị gì vậy, sao cứ nhìn chỗ đó mãi thế.” Anh nói với Giản Tích: “Đừng nhìn nữa, toàn thân trên dưới đều là của em. Thích thì lấy đi, ban đêm em muốn chơi thế nào cũng được.”
Đào Tinh Lai nghe xong, mặt đỏ rần rần, “Anh rể, em còn đang ở đây, anh thu lại khí chất lưu manh lại đi.”
Giản Tích nhìn chằm chằm Hạ Nhiên, con ngươi đảo đảo nhưng vẫn không di chuyển.
Hạ Nhiên đứng ở cửa, cũng bất động, giơ hai tay ra, cằm hơi ngửa.
Ngực anh như một khối năm châm.
Giản Tích xông đến nhảy lên người anh, giọng nói mang theo ý cười, “Ông xã!”
“Anh ở đây!” Hạ Nhiên nâng mông cô, cô dính chặt trên người anh.
Hạ Nhiên ôm lấy cô, xoay xoay tại chỗ hai ba vòng.
Giản Tích ôm chặt cổ anh, cười đến mặt mày thành trăng khuyết.
Đào Tinh Lai đứng xem cũng trở nên phấn khích, làm bộ đưa tay, “Anh rể, em cũng muốn được nâng cao cao.”
Hạ Nhiên xì một tiếng với cậu, “Ông đây không ôm đàn ông.”
Giản Tích bước xuống đất, tay cũng không buông anh ra, “Có phải anh đi tìm ba không? Vì sao anh không nói với em? Anh với em cùng nhau đi cũng được mà.”
Hạ Nhiên cười, “Quá xa, ngồi xe khó chịu, trong nhà còn có người cần được chăm sóc.”
Giản Tích nắm tay anh, kéo vào trong phòng, “Ba, mẹ, Hạ Nhiên trở về.”
Đào Khê Hồng rất mừng rỡ, vội hỏi: “Ba con đâu?”
Hạ Nhiên nói: “Ở Dao Tỉnh ạ.”
Giản Nghiêm Thanh, “Nếu như vậy, con cho ta số điện thoại ông ấy. Về tình về lý, ta muốn tự mình nói lời cảm tạ với ông ấy.”
Đào Khê Hồng thở dài một tiếng, bây giờ nghĩ lại, bà vẫn sợ cái gọi là quyền uy.
Phản ứng Hạ Nhiên nhẹ nhõm, “Không cần đâu ạ, đều là người một nhà. Lão nhân gia chỉ cần gọi cho chiến hữu cũ một cuộc điện thoại, không có gì khó khăn đâu ba.”
Giản Nghiêm Thanh ngước mắt, “Hạ Lão trước kia có đi lính?”
“Dạ” Hạ Nhiên nói: “Là chuyện rất lâu trước kia rồi, ông ấy cũng không có nói với con một cách tỉ mỉ. Là một người bạn thân của ba con, vừa vặn có thể giúp đỡ một tay.”
Anh chỉ nói một cách hời hợt, nhưng nào có chuyện giúp đỡ một cách đơn giản như vậy.
Hạ Chính An chỉ nói, thời điểm tham gia quân đội cùng Vị Tư lệnh kia, mùa đông cùng ông ta tắm sông Hoàng Hà, mùa hè cùng leo cây nhặt trứng chim, lúc ra tiền tuyến còn đỡ đạn giúp ông ta.
Sau khi xuất ngũ, một người tiếp tục bước vào vòng tham chính, một người lại bước vào kinh doanh làm nông dân.
Nhưng tình cảm lúc vào sinh ra tử đã in dấu cùng năm tháng không thể phá vỡ.
Đào Tinh Lai nhanh chóng cảm động muốn chết, “Anh Hạ Hạ, anh chính là Hoàng tử gặp hạn, sao anh không nói sớm hơn?”
Hạ Nhiên cười nói: “Em đã gặp qua một Hoàng tử nào thô ráp như anh chưa? Đừng có nói mò.”
“Để em sờ đầu anh một cái, để xem vương miện có rơi xuống không.”
“Đừng có sờ, anh vừa xịt keo tạo kiểu tóc.”
“Cắt.” Đào Tinh Lai nhức cả trứng, “Anh đang để đầu đinh, lại muốn tạo kiểu, chắc là đầu trọc rồi. Nhưng mà muốn kiểm nghiệm đẹp trai thật hay không, phải để kiểu đầu đinh.”
Cậu nhìn Hạ Nhiên dựng thẳng ngón cái lên, “Anh là người đẹp trai nhất bức người nhất mà em từng gặp.”
Hạ Nhiên phì cười một tiếng, “Cám ơn cậu, anh cũng thấy cũng không tệ lắm.”
Giản Tích thật sự muốn trợn trắng hai mắt với cậu, cô đẩy Đào Tinh Lai ra, “Em có chút ồn ào.”
“Chị, chị lại táy máy tay chân với em.” Đào Tinh Lai tránh về phía sau lưng Hạ Nhiên, “Anh Hạ Hạ, xử chị ấy, dùng Muay Thái!”
Đào Khê Hồng nhìn không nổi nữa, trầm giọng nhắc nhỏ: “Tinh Lai.”
“Biết biết.” Đào Tinh Lai chỉ có thể ấm ức, “Thật sự là trở mặt không quen mà, Giản Thị trưởng, thị dân Tiểu Đào cần được yêu mến.”
Giản Nghiêm Thanh nói: “Được, con theo ta về thư phòng, đọc thuộc một lần Điều lệ Đảng.”
Đào Tinh Lai yên lặng ngồi trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm chùm đèn treo ở phòng khách, giả vờ như đang tĩnh tâm.
Cái gì cũng không nghe thấy.
Giản Tích nhìn người một nhà, cười cười nói nói, trong lòng nóng lên.
Cô lại gần chỗ Hạ Nhiên đang đứng, nắm lấy bàn tay đang rũ bên người, dùng ngón út gãi gãi.
Nhận được ám chỉ, Hạ Nhiên không chút do dự, một phát bắt lấy tay cô, lòng bàn tay vừa nóng vừa cứng, bao trùm toàn bộ bàn tay cô.
Đáy mắt Giản Tích nóng lên, nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt Hạ Nhiên nhìn lại, nhẹ giọng hỏi: “Hả?”
Giản Tích không nói gì, lại cúi đầu.
Hạ Nhiên như đoán được tâm tư cô, nói một câu, “Không có việc gì, bà xã, không cần cảm ơn.”
Ở nhà ăn cơm tối xong, Đào Tinh Lai về công ty, ngày mai còn phải bay đi Quảng Châu để tuyên truyền phim, Hạ Nhiên cùng Giản Tích trở lại nhà riêng.
Đi vào nhà, Giản Tích liền đem hộp thuốc ra, “Anh ngồi lên ghế sô pha đi.”
Hạ Nhiên: “Làm gì?”
“Bôi thuốc.” Giản Tích chỉ vào đầu gối anh, rất đau lòng, “Ba để anh quỳ bao lâu?”
“Không bao lâu, một đêm thôi.” Hạ Nhiên đi đến ghế sa lon dửng dưng ngồi xuống.
Giản Tích nghe xong, vành mắt đều đỏ lên.
Hạ Nhiên vội nói: “Đùa em đó, không lâu đâu, chỉ khoảng nửa tiếng thôi, ông già mạnh miệng nhưng mềm lòng. Anh không diễn chịu khổ cực một chút, ông ấy không giải quyết thấu đáo như vậy.”
Giản Tích ôm cái hòm thuốc, tròng mắt thấp xuống, “Ấm ức không?”
Hạ Nhiên không nghe rõ, “Cái gì?”
“Nhận thua với ba anh, anh có cảm thấy ấm ức không?” Giản Tích giương mắt lên, một lần nữa nhìn anh.
Thật ra Hạ Nhiên cũng đang chân thành tự hỏi, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên mấy lần mới nói: “Không có ấm ức. Thật.”
Dù có chuyện gì đi nữa, đó cũng là cha anh, trưởng thành, những góc cạnh cũng biết cách phóng ra hay thu vào một cách tự nhiên. Cho dù có chút ngại ngùng hay có chút cay đắng, từng có lời thề tuyệt giao đến cuối đời, nhưng đến thời khác phải liều mạng chiến đấu, chỗ dựa đầu tiên nghĩ đến vẫn nhà người thân của mình.
Hạ Nhiên nguyện ý buông bỏ tức giận, chủ động bắt tay giảng hòa.
Giản Tích nhẹ gật đầu, “Em bôi thuốc cho anh.”
Hạ Nhiên ngồi trên ghế, Giản Tích ngồi xổm, lấy ra một tuýp thuốc, nhẹ nhàng xoa xoa. Phòng khách được thắp sáng bởi một ánh sáng nhu hòa, làm sáng bừng lên đường nét một bên mặt cô.
“Giản Tích.”
“Dạ?”
“Giống hay không?”
“Cái gì?”
“Cái tư thế này.”
Hạ Nhiên phảng phất như là là một tên đứng đầu Ma giáo, giọng nói trầm trầm, “Giống quỳ liếm.”
“…” Giản Tích trầm mặc.
Hạ Nhiên vẫn quan sát biểu cảm của cô, lập tức mừng rỡ, tay xiết chặt, đem người lôi dậy. “Đừng chà xát nữa, chỗ đó không cần xoa, chỗ này cần xoa hơn.”
Tay anh không thành thật, mò đến giữa hai chân cô.
Giản Tích đè lại, “Đừng động thủ.”
Hạ Nhiên nhẹ nhàng cười ra tiếng, “Không dùng tay xoa, vậy dùng cái nào xoa? Nơi này sao?”
Anh kéo tay Giản Tích, hướng lên trên chân mình mà sờ.
Đáy mắt Hạ Nhiên nhiễm sắc, chính là dấu hiệu anh động tình, anh dùng khí lực lớn, có chủ tâm không muốn cô tránh thoát được.
Giản Tích đang gấp, dứt khoát thuận lực đạo hướng về giữa hai chân anh vỗ một cái, “Ai.”
“Fuck!” Hạ Nhiên bùng nổ, “Giản Tích, anh xxx em! Ông đây bị em phế rồi.”
Giản Tích không dừng lại, nở nụ cười.
“Em còn cười.” Thần sắc Hạ Nhiên thống khổ, hai tay che đũng quần, đau đau đau.
“Em không được cười mà phải khóc à?” Giản Tích mấp máy môi, “Đau lắm à?”
“Nói nhảm, thật là một người có thần kinh thô.”Hạ Nhiên cắn răng uy hiếp, “Em chờ đó cho anh, đêm nay sẽ ‘làm’ cho đến khi em khóc.”
Giản Tích liên tục không ngừng đáp ứng, “Được được được, em tắm rửa xong, biểu diễn cho anh một show diễn khóc đủ kiểu.”
Hạ Nhiên buông quần ra, mắt nhìn, “Mẹ nó, sưng lên rồi.”
Giản Tích cười, hướng đến đầu anh vỗ nhẹ một cái, “Này, anh văn minh một chút!”
“Văn minh cái rắm, ông đây vốn là lưu manh.” Hạ Nhiên dứt khoát cởi quần, “Nhìn, em nhìn đi, nhìn một chút xem em làm ra chuyện tốt gì.”
Giản Tích mới không mắc mưu, đi lấy áo ngủ đi tắm rửa.
Hạ Nhiên hai bước vọt đến, chống trên cánh cửa, “Chờ chút, bà xã. Đồ hôm trước mua đâu?”
“Đồ gì?” Giản Tích không hiểu.
“Bộ nội y anh mua cho em đó, có đường viền hoa.” Hạ Nhiên liếm liếm răng khôn, hưng phấn nổi lên.
Giản Tích đỏ mặt, “Anh đi ra ngoài.”
“Anh không đi ra được.” Hạ Nhiên chen tại khe cửa, “Có bản lĩnh em cứ coi anh như là trái óc chó, dùng sức kẹp.”
“…”
“Kẹp chặt chút, không vấn đề gì, anh không sẽ không nói gì.”
“…”
Lời này sao mà nghe hạ lưu đến vậy.
Giản Tích lầm bầm: “Anh vừa cứng đó.”
“Anh không cứng làm sao em tới được?” Hạ Nhiên hừ một tiếng, “Lại giả bộ ấm ức, được được được, em lớn nhất, em tắm rửa đi, anh ra ngoài.”
Anh xoay người, muốn đi, Giản Tích đột nhiên vươn tay, ngón trỏ hơi gấp lại, kéo lấy cổ áo anh, “Ai cho anh đi.”
Hạ Nhiên cười như không cười, nghiêng đầu, nhìn cô không lên tiếng.
Giản Tích nhón chân lên, quấn lên cổ anh, nhỏ giọng nói: “Em thích sự cứng rắn của anh.”
Sau đó lại dùng đầu lưỡi liếm liếm trên vành tai anh.
Hạ Nhiên chỉ cảm thấy lỗ tai sắp vỡ, trong nháy mắt cảm giác sôi trào lan tràn ra toàn thần.
Giản Tích đẩy nhanh ra ngoài, “Đợi lát nữa mặc cho anh xem.”
Sóng lớn ập đến nhanh chóng càn quét linh hồn Hạ Nhiên, anh nhanh chóng đi vào toilet trong phòng ngủ, tự mình tắm rửa sạch sẽ. Tắm xong còn kiêu ngạo nhìn tấm gương nhà tắm thưởng thức dáng người hoàn mỹ của bản thân.
Oh, thật sự chỗ nào cũng cứng rắn nha.
Hạ Nhiên khom lưng, từ trong ngăn tủ đi tìm cái bình vẫn chưa mở nắp Ấn Độ thần du kia.
Một chuỗi văn tự Ấn Độ, còn vẽ lên cái tượng Phật ở trên.
“Vui vẻ giống như thần tiên?” Hạ Nhiên suy đoán.
Anh vặn nắp bình, không có ý định dùng, chỉ là để bên mũi ngửi ngửi một chút, không có mùi vị gì.
Thân bình đặt trên ngón tay giữa xoay xoay, Hạ Nhiên vừa chuẩn bị đậy nắp, “Fuck!”
Tay anh vậy mà không cầm chắc, miệng bình hướng xuống phía dưới,