“Tôi không hy vọng chuyện này xảy ra lần nữa.” Nam nhân quay lưng lại, lạnh nhạt ra lệnh.
“Lần này là tôi lỗ m ãng.
Thật xin lỗi.”
Nữ nhân khoác trên mình áo ngoài màu đen rộng thùng thình, đôi mắt cụp xuống che dấu đi sự thất vọng và đau khổ của bản thân, móng tay đâm ngập vào da thịt, máu tươi chảy ra nhưng cô ta chỉ càng ngày càng nắm chặt hơn để ngăn nó không rơi xuống.
Không khí trong phòng lại rơi vào trầm mặc, bên tai chỉ còn tiếng bút máy soàn soạt di chuyển trên giấy.
Nam nhân cúi đầu bắt đầu xử lý tài liệu, bộ dạng chuyên chú và nghiêm túc như vậy khiến người ta không đành lòng rời mắt.
Tiếng gõ cửa vang lên, bóng dáng vừa thân quen lại vừa xa lạ bước vào, trên tay là một tách cà phê không đá và không đường, cũng chính là thức uống mà Cố Thịnh yêu thích nhất.
Cô ta cẩn thận đặt ly cà phê trên bàn, tùy ý rút ra một quyển sách trên giá sách gần đó, ngồi ở bàn uống nước bắt đầu đọc.
Không biết trong đó có gì thú vị mà thi thoảng lại cất lên tiếng cười khanh khách đầy vui vẻ, có lúc lại trộm nhìn qua khe trên cuốn sách ngắm nhìn người đang say mê làm việc mà cười khúc khích đầy hạnh phúc.
Đến khi người kia ngẩng đầu lại vội vã rời mắt, giả bộ như không có gì xảy ra.
Buồn chán, cô gái ấy sẽ quay đầu hỏi người đàn ông vài câu, có lúc người kia sẽ trả lời nhưng có lúc sẽ im lặng không nói gì.
Mỗi lần như thế, dù có hay không câu trả lời, tim đều giống như được rót một lớp mật ong non mịn và ngọt ngào.
Vậy mà từ bao giờ, khung cảnh đó trở nên đặc biệt thưa thớt, số lần ra vào nơi này cũng ít đến đáng thương, cuộc trò chuyện vui vẻ khi nào đã biến thành báo cáo công việc thuần túy, vừa khô khan lại vừa cứng nhắc.
Giờ cơm trưa đã đến, cô gái ấy nhìn đồng hồ, đặt quyển sách xuống, cẩn thận dùng dây đánh giấy trang.
Khoảng cách giữa Khúc Lâm và cô gái ấy ngày càng gần, cho đến khi nhập làm một rồi lại tách ra.
Đã từng, cách cửa bước ra khỏi căn phòng này đối với cô là rất xa còn khoảng cách có thể với tay đến người này lại vô cùng gần, gần đến mức cô luôn nghĩ rằng mình chỉ cần giơ tay thì sẽ chạm đến được.
Nhưng cô đã nhầm, thứ càng gần cô hơn không phải người đó mà là cánh cửa kia, cánh cửa ngăn cách thế giới của cả hai.
Nước mắt theo lực hút của Trái Đất mà rơi xuống, tí tách hòa tan với máu tươi tạo ra những vết loang lổ xấu xí.
Khúc Lâm ngẩng đầu, giọng run run, gương mặt đẫm nước mắt nhìn chăm chú vào người đối diện hỏi:
“Tôi...!có chỗ nào không bằng cô ấy sao?”
Cố Thịnh ngẩng đầu, trầm mặc nhìn cô một lúc lâu mới trả lời:
“Giữa chúng ta không có tình cảm.”
Khúc Lâm bật cười, tiếng cười thê lương và thảm hại.
“Anh chưa từng...” Rung động trước tôi sao?
“Chưa từng.”
Dứt khoát đến vậy sao? Không một chút do dự.
Quả thật, lần cược này cô thua rồi, thua triệt để rồi.
Hơn hai mươi năm quen biết, cô cứ ngỡ không ít thì nhiều người này đối với cô sẽ có một chút thương xót, chia cho cô dù chỉ là một tia mỏng manh, để lại cho cô một góc thật nhỏ trong tim, dù rằng nơi đó có chật hẹp, có tối tăm, cũng có thể sẽ không bao giờ được hưởng ánh mặt trời cũng không sao.
Cô đây cam tâm tình nguyện.
Nhưng cuối cùng...!thứ gì cũng không có được.
Khúc Lâm gạt đi nước mắt, tự giễu nói:
“Hai mươi năm ba tháng mười tám ngày và bốn tháng, con số chênh lệch thật sự ấn tượng.”
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cô quay người, muốn bắt được một thứ gì đó từ người kia, dù chỉ là một tia tưởng niệm, một chút hối ý, hoặc một ánh mắt thương hại cũng không sao.
Rầm...
“Ha...!Ha...!Ha...”
Khúc Lâm, mày rốt cuộc mong chờ điều gì?
Mong chờ anh ấy sẽ giữ mày lại sao?
Thật buồn cười! Con mẹ nó, đây chính là truyện cười lớn nhất mà cô đã từng được trải qua đó.
Buồn cười quá đi, nhưng sao miệng cứ vừa cười vừa mếu thế này, xấu xí.
Thực con mẹ nó xấu xí!
“Hức...!Hức...”
Tại sao? Tại sao lại ác với em như vậy?
“Đừng có mà mè nheo nữa bà cô già.
Thân nhân chết hết rồi, khóc lớn như đưa tang vậy cho ai xem?” Lăng Cảnh xoa xoa lỗ tay, ghét bỏ rút ra một chiếc khăn đưa ra.
“Mượn cậu quản à? Thứ đồ đào hoa không biết tình yêu là gì.” Khúc Lâm nước mắt nước mũi tèm nhem ngẩng đầu nói.
“Bà cô của tôi ơi, cô có thể lau nước mắt trước khi nói có được không? Nước mũi chảy đến miệng rồi kia kìa, cô không chê bẩn nhưng tôi chê có được không?” Nói xong lại lần nữa đẩy chiếc khăn tay về phía của Khúc Lâm.
Lần này, cô không từ chối mà miễn cưỡng vươn tay, còn từ trong túi áo lấy ra