Hai nhân vật chính của bữa tiệc đứng cạnh nhau, trai xinh gái đẹp không khỏi khiến người ta ghen tị.
Cố Lam Hi mặt mày hớn hở đón tiếp khách khứa, trái lại Thạch Chi Lâm tương đối dửng dưng, mọi người thấy nhiều cũng quen nên không để ý, chỉ có vị hôn phu đứng bên cạnh là thấy không thoải mái.
Cố Lam Hi nhíu mày, cảm thấy Thạch Chi Lâm không cho hắn mặt mũi, rõ ràng là tiệc đính hôn của hai người nhưng nhìn như chỉ có một mình hắn tự mình đa tình còn Thạch Chi Lâm là bị ép đến, đứng đó như một linh vật, thậm chí so với linh vật còn vô dụng hơn nhiều, ít nhất cái phía trước có thể chọc người vui vẻ, đằng này…
Khách khứa đến ngày một đông, ngay lúc bạn bè trong giới của Thạch Chi Lâm đến thì cô ngay lập tức bị kéo đi, trước khi rời đi cũng không thèm nói với Cố Lam Hi một lời nào.
Nụ cười giả tạo của hắn ta đã sắp chống đỡ không nổi, Nhã Lan thấy vậy ngay lập tức chạy đến chỗ con trai an ủi:
“Đừng kích động, nơi này có “người” nhìn chằm chằm đâu.”
Lời nói của Nhã Lan khiến hắn ta sực tỉnh, cầm lấy ly rượu vang trên bàn dốc cổ uống hết một hơi, lúc đặt ly xuống bàn thì tâm trạng đã được điều chỉnh về lúc ban đầu.
Nhã Lan hài lòng gật đầu, trong lòng lại âm thầm đem Thạch Chi Lâm thoá mạ một trận.
Thứ đồ phụ nữ không biết quy củ, để xem khi cưới được cô ta về Cố gia rồi bà sẽ dạy dỗ cô ta như thế nào.
Tỏ ra thanh cao cái gì chứ? Nếu không có Thạch gia chống lưng, chỉ bằng tính tình kia ngay cả xách dép cho Tiểu Hi còn không xứng.
“Ông nội, ông ngoại.” Cố Lam Hi thân thiết gọi hai tiếng.
Thạch Kinh Thiên nhíu mày, dường như không vui với cách xưng hô này lắm nhưng nghĩ kỹ thì cháu gái ông và người này sắp tuyên bố đính hôn đành nhịn xuống cảm giác không thoải mái, tùy ý gật đầu.
Cố Mục mỉm cười vỗ vai hắn khích lệ: “Đừng để ý đến lão này, ông ta giận vì cháu sắp cướp mất cháu gái bảo bối của ông ta đấy.”
Thạch Kinh Thiên liếc xéo bạn tốt, hừ lạnh quay đầu, coi như chấp nhận câu trả lời này.
“Dạ, cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, nhất định sẽ không để cô ấy chịu chút thiệt thòi nào cả.”
Thạch lão gia tử miễn cưỡng gật đầu coi như vừa lòng, Cố Lam Hi thấy thế âm thầm thở phào, ít nhất cửa ải của lão già này hắn xem như qua một nửa.
Lão già chết tiệt, để xem sau này lão nằm dưới mộ nhìn cháu gái bị hắn đối xử tệ bạc có tức đến mức muốn đội mồ sống dậy hay không?
“Đúng rồi ông nội, khi nãy cháu nhìn thấy anh trai đã đến.”
“Nó đến rồi sao?” Cố Mục liếc mắt nhìn một vòng xung quanh, sau đó quay lại hỏi.
“Có lẽ là cháu nhìn nhầm rồi, không lý nào anh ấy đến lâu như vậy rồi mà không đến chào hỏi hai người.
Mà anh ấy cũng thật là, ngày quan trọng thế này có việc gì bận mà chưa đến vậy chứ?” Cố Lam Hi đá xoáy nói, dư quanh liếc về thân ảnh từ xa, dù cho đứng ở một góc khuất vẫn đặc biệt lóa mặt, thu hút tất cả ánh nhìn.
Nghe đến tên của Cố Thịnh, nét mặt Thạch Kinh Thiên tốt hơn hẳn, thậm chí còn mang theo ý thưởng thức, liên tục gật đầu:
“Lúc mới đến đã qua đây chào hỏi rồi nhưng bị ta đuổi đi mất không thôi vừa xuất hiện đã chiếm hết tất cả sự quan tâm của dư luận thay vì nhân vật chính thì không hay chút nào.”
Sắc mặt Cố Lam Hi tái mét, siết chặt lấy gấu quần.
Đáng chết! Lão già không biết tốt xấu, rõ ràng hắn mới là cháu rể tương lai của ông ta, vậy mà...
Tên Cố Thịnh khốn kiếp, rốt cuộc đến bao giờ mày mới chịu cút ra khỏi cuộc đời tao?
Hai mươi hai năm trước cũng vậy, mười năm năm trước cũng thế, tại sao hắn cố gắng bao nhiêu thì những kẻ này vẫn không chịu công nhận hắn?
Nghĩ đến đây, Cố Lam Hi trong lòng có ý oán trách mẹ ruột.
Nếu không phải bà ấy là tiểu tam xen vào chuyện tình cảm của người khác, nếu bà ấy chịu khó ra sức thêm một chút thì thân phận của hắn có lẽ đã khác chứ không phải sống trong sự hổ thẹn và đáng xấu hổ như hiện tại.
Bây giờ, ngay cả vợ chưa cưới cũng không đem hắn để vào mắt.
“Con bị sao vậy?”
Dòng suy nghĩ của Cố Lam Hi bị cắt ngang, hắn hốt hoảng nhìn về phía mẹ mình, nháy mắt cảm thấy hổ thẹn.
Là mẹ đã cho hắn tất cả, sao hắn lại có những suy nghĩ như thế được chứ?
“Mẹ, con xin lỗi, là con không tốt, để mẹ chịu ủy khuất bao lâu nay.
Nhưng mẹ yên tâm, chỉ cần cưới được Thạch Chi Lâm, ngày tháng sau này của chúng ra sẽ trải đầy màu hồng.
Con sẽ là người thừa kế của Cố gia còn mẹ sẽ là Cố phu nhân cao cao tại thượng.”
Nhã Lan cảm động, ôm lấy con trai lặng lẽ rơi nước mắt.
Tiểu tam thì sao, không biết xấu hổ thì đã sao, chỉ cần có con trai thương bà, yêu bà là đủ rồi, về phần những kẻ khác, đơn thuần là đang cảm thấy ghen tị với những gì bà đang có mà thôi.
Từ xa, Cố Thịnh khinh miệt nhìn hai kẻ đang diễn vai mẹ con tình