Cốc...!cốc...
“Phu nhân, bác sĩ đã đến rồi!”
Kiều Hạ Linh dừng lại động tác trên tay, đầy thâm ý nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, một lúc sau mới cất lời:
“Vào đi.”
Lão quản gia nghe vậy liền mở cửa.
Mai Văn Hồng đi vào kiểm tra tỉ mỉ một lần, khóe miệng kéo lê một chút, hậm hức trừng cái tên giả bộ yếu ớt trên giường.
“Chỉ là cảm mạo thông thường, lát nữa kê thuốc là được.”
“Tôi thấy thân nhiệt anh ấy không thấp, người lại cuồng công việc, sợ uống thuốc lâu khỏi, ảnh hưởng đến công việc, chi bằng bác tiêm cho anh ấy một mũi cho nhanh.” Kiều Hạ Linh từ tốn nói.
Ông cũng muốn đấy nhưng sợ hạ kim xuống thì mạng cũng xuống theo.
Tên nhóc này trước đây bị trúng đạn, vết thương nhiễm trùng nặng dẫn đến sốt cao không lùi.
Lúc đó ông đã chuẩn bị thuốc tiêm, ai ngờ được số thuốc đó suýt chút nữa thì chuyển vị trí đến động mạch cổ của ông luôn này, bây giờ nghĩ lại vẫn không rét mà run.
Sau lần đó ông cũng chả dám nhắc lại việc này lần nào nữa.
Thấy ông do dự không quyết, nhãn cầu Kiều Hạ Linh lượn vòng, cảm thấy thú vị.
Không lẽ tên nam nhân thối tha này sợ tiêm?
“Anh ấy không nói gì thì bác cứ tiêm đi thôi.”
“Nhưng...”
Kiều Hạ Linh xen vào, cắt đứt sự do dự của bác sĩ Mai: “Bác không làm thì để cháu.
Tuy rằng cháu là bác sĩ nam khoa, vị trí đặt tiêm bình thường ở vị trí khác nhưng không sao cả, mấy thủ thuật cơ bản thế này cháu vẫn làm được.”
Nơi đó bình thường cũng không có ai đặt kim tiêm được không?
Có dọa thì cũng dọa cho thực tế chút chứ, đằng này...
Có điều khi nhìn thấy gương mặt đen xì của ai đó, trong lòng lại sinh ra khoái trí, thôi thì người trong ngành biết, ngoài ngành không, ông vẫn ngậm miệng là vàng thì hơn.
“Vậy thì cẩn thận đấy!”
“Bác yên tâm, cháu nhất định sẽ làm thật cẩn thận, không què cụt được đâu mà bác lo.”
Mai Văn Hồng gật đầu, cẩn thận quan sát.
Chỉ cần không phải cầm kim đâm một cái như tiêm vacxin cho heo là ổn thôi, cứ đúng kỹ thuật, không để lại bọt khí trong ống là được.
Kiều Hạ Linh mừng rỡ, hai mắt phát sáng như đèn pha ô tô, nở nụ cười xấu xa, cầm lấy quần của Cố Thịnh tụt một cái, đến khi một lớn một nhỏ dừng lại ở giữa đùi mới vừa lòng gật đầu.
Mai Văn Hồng: “...”
Cố Thịnh: “...”
Cầm lấy kim tiêm trên tay, nữ nhân cười hắc hắc, Mai Văn Hồng đột nhiên cảm thấy bản thân đã gián tiếp đưa dê vào miệng thỏ.
Kiều Hạ Linh giả vờ lo lắng, vỗ về mái tóc đen mềm của nam nhân an ủi:
“Không đau đâu, anh cố nhịn một lát là được.” Đương nhiên không nhịn được hét lên thì càng tốt, cô còn chưa nhìn thấy bộ dạng hốt hoảng của tên này bao giờ nên đang chờ mong đây.
Một mũi đâm xuống, không đau không ngứa, Kiều Hạ Linh rút kim, chờ đợi phản ứng của nam nhân.
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua,...!Không có gì xảy ra hết.
Sự thật chứng minh, lời của bác sĩ có nhiều khi thật không đáng tin, không phải do dự không muốn tiêm vì sợ sao, nhưng xem đi, chỗ nào nhìn thấy tên mặt lạnh này đang sợ chứ?
Mà khoan, có khi nào tên này đang giả vờ ngầu lòi cho cô xem không vậy? Nghĩ tới đây, cô lần nữa cẩn thận quan sát nhưng chỉ thấy nam nhân bình tĩnh ngồi dậy, quần đã được hắn kéo lên nhưng khóa thì không, bộ dạng lười nhác dựa đầu vào thành giường.
Kiều Hạ Linh quay đầu nhìn về phía bác sĩ nhưng ông đã đi từ lâu, chớp chớp mắt, dè dặt hỏi:
“Anh không cảm thấy gì à?”
“Cảm thấy gì?” Cố Thịnh thản nhiên hỏi lại.
“Thì ra là không phải sợ tiêm.” Kiều Hạ Linh lầm bẩm, vẫy tay: “Vậy tôi đi trước đây.”
Việc xem chuyện cười của tên này coi như vô vọng rồi!
Kiều Hạ Linh đi đến cửa, đột nhiên Cố Thịnh từ trên giường bước xuống, kéo tay cô lại, bàn tay to lớn của nam nhân nắm chặt đến nỗi in hằn vết đỏ, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lớn giọng chấn vấn:
“Anh làm cái gì đấy? Ách...!Đau...!Anh buông ra trước đi, phát điên cái gì vậy?”
Chưa kịp lấy lại tinh thần, cả người đã bị nam nhân ôm lên, đi vài bước trở lại giường, không lưu tình vứt cô xuống, sau đó lấy thân người đè lên.
Hai tay cô bị nắm chặt, chân cũng bị nam nhân đè lên, không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể mặt đối mặt với hắn.
“Nói...!Em đã khám cho bao nhiêu tên đàn ông rồi hả?”
Khám bệnh?
Có tên nào chứ? Tất cả đều bị bố già đuổi hết đi rồi còn đâu.
Thứ đó của Cố Thịnh là cái đầu tiên cô động vào từ khi về bệnh viện làm việc.
“Này thì liên quan gì đến anh mà hỏi? Tôi có khám cho người nào đi nữa thì cũng là việc của tôi.” Cô cứng miệng quát lên.
“Chỉ là việc của em thôi sao?”
Kiều Hạ Linh ngẩng đầu, mím môi nhìn hắn: “Đương nhiên.
Thứ đó của nam nhân trước đây mỗi ngày tôi đều cầm, sờ nắn không dưới chục lần, đã thế còn nhìn chằm chằm không chớp mắt, vậy rồi sao, liên quan gì đến anh à?”
“Kiều Hạ Linh, em...” Cố Thịnh như con thú dữ nổi giận, nắm lấy cằm cô, thô bạo hôn lên.
Sự thô bạo khó hiểu này làm Kiều Hạ Linh thực sự tức giận, cô điên cuồng phản kháng, nhân lúc Cố Thịnh không chú ý cắn xuống, máu tươi từ môi của nam nhân chảy vào khoang miệng, lúc này cả hai mới miễn cưỡng tách ra.
“Đồ thần kinh.” Kiều Hạ Linh nhổ ra một ngụm máu xuống ga giường trắng tinh, giận dữ thốt lên.
Cố Thịnh thấy cô phản kháng mạnh như vậy, càng bị kích thích, cơn ghen tuông chồng chéo kéo đến.
Người này là của hắn, vĩnh viễn là của hắn, mười năm lăm trước không ai mang đi được, mười