“Xem ra dạo này cô Kiều bạn thật đấy, tôi cố gắng hẹn gặp mấy lần mà không được.”
Kiều Hạ Linh quay đầu, thấy người đang đến là ai, có hơi không vui nhưng vẫn lễ phép chào hỏi: “Thì ra là bác sĩ An, anh làm gì ở đây vậy?”
Vốn hôm nay cô đến đây chỉ để lấy kết quả hôm trước đã đem đến kiểm tra, vì để tránh gặp mặt An Lâm còn cố ý đến vào lúc giữa buổi là thời điểm bệnh nhân đông bệnh nhân nhất, ai biết vẫn tránh không được cơ chứ?
An Lâm híp mắt, đặt tay lên vai cô, cúi đầu xuống gần tai nói nhỏ:
“Nhìn thấy tôi khiến cô không vui sao?”
Kiều Hạ Linh dễ dàng thoát ra khỏi cánh tay của nam nhân đối diện, kéo giãn khoảng cách của cả hai.
“Đương nhiên là tôi rất vui rồi!” Thực chất chỉ cảm thấy phiền, giờ cô chỉ muốn mau chóng cầm kết quả về nhà xem một lượt, không có ý định dây dưa gì với tên này.
Có điều An Lâm lại như con gián đuổi mãi không đi, Kiều Hạ Linh cũng không tiện đuổi người thẳng thừng nên chỉ có thể uyển chuyển nói: “Bác sĩ An, giờ này cũng muộn rồi, anh không cần làm gì sao?”
“Cô Kiều nhắc tôi mới nhớ là đã đến gần giờ ăn trưa.
Vậy đi, cô Kiều đã từ chối tôi mấy lần rồi, bữa trưa hôm nay chắc cô sẽ không nhẫn tâm vậy nữa chứ?”
Kiều Hạ Linh: “...” Tên này rốt cuộc có hiểu là cô đang đuổi khéo không thế?
Kiều Hạ Linh bị An Lâm kéo đến một nhà hàng dưới trướng của An gia, nhà hàng này so với Liễu Phường cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, một bên nghiêng về gần gũi với thiên nhiên còn một bên lại nổi tiếng về chất lượng phục vụ.
Cả bữa ăn gần như chỉ có một mình An Lâm nói chuyện, Kiều Hạ Linh thi thoảng chỉ phụ họa vài câu đại loại như “Đúng vậy” , “Ừ” , “Cảm ơn” ,...
Thái độ từ chối rõ rệt như vậy đến cả heo còn hiểu được chứ đừng nói đến người thông minh tuyệt đỉnh như An Lâm, chỉ là anh có muốn chấp nhận sự thật hay không thôi.
“An thiếu gia, tôi nghĩ mình đã thể hiện thái độ rất rõ ràng.
Nếu chỉ là bạn, tôi rất vui mừng nhưng muốn hơn bước nữa thì xin lỗi, tôi đối với anh không có hứng thú.”
Bầu không khí trở nên yên lặng, cả hai đều không ai nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.
An Lâm siết chặt hai tay, sau đó hít một hơi lấy lại bình tĩnh, vươn tay động vào bàn tay đặt trên bàn của Kiều Hạ Linh.
Kiều Hạ Linh nhíu mày, nhanh chóng rụt tay lại: “Thỉnh anh tự trọng.”
“Tôi xin lỗi, chỉ là cầm lòng không được muốn động nào một lần.” An Lâm giơ hai tay lên cao giải thích, bộ dạng vô tội như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây.” Kiều Hạ Linh đứng dậy, đi ra cửa.
An Lâm vội vã chạy theo: “Để tôi tiễn cô xuống nhé!”
Kiều Hạ Linh mím môi, định từ chối nhưng nhìn thấy điều gì, đáy mắt sượt qua một tia sáng, quay đầu nhìn An Lâm cười khẽ, làm bộ như bất đắc dĩ đồng ý.
“Tôi về đây, cảm ơn vì bữa ăn.” Kiều Hạ Linh quay người nói.
“Cô không ôm tôi chào tạm biệt à?”
Kiều Hạ Linh quắc mắt nhìn hắn, An Lâm vội vã cười làm lành, lùi người lại sau hai bước.
Kiều Hạ Linh nhìn thấy thế mới yên tâm lên xe, nhưng ai ngờ cô vừa lên đến nơi thì An Lâm đột nhiên nhô đầu vào, xoay mặt cô lại, đặt lên trán cô một nụ hôn.
Hai mắt Kiều Hạ Linh mở lớn, chớp chớp mắt nhìn người đối diện nhưng An Lâm đã nhanh tay thả ra, trả lại cho cô một nụ cười nhẹ rồi vẫy tay chào tạm biệt.
Chất giọng ngọt ngào pha chút nghẹn ngào vang lên:
“Coi như quà bồi thường cho tình yêu không được đáp lại của tôi.”
“An Lâm tiên sinh, tôi hi vọng quan hệ của chúng ta chỉ dừng lại ở hai chữ ‘đồng nghiệp’ , không hơn không kém.
Nếu anh còn vượt quá giới hạn một lần nữa, tôi sẽ không khách sáo.” Kiều Hạ Linh túm lấy cà vạt của An Lâm kéo xuống cảnh báo.
An Lâm hơi ngẩn ra, ẩn ẩn cảm thấy tim nhói lên một cái nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra hết sức bình thường, trịnh trọng gật đầu: “Tôi đã biết.”
Xe taxi lăn bánh, bóng dáng người con gái ấy ngày một xa, ánh mắt của An Lâm trở lên âm u đáng sợ, liếc nhìn chiếc xe đối diện bên đường, môi mỏng nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Kiều Hạ