“Bên tôi đã xong, người của ông cũng sắp xếp đi là vừa.”
“Tốt, không hổ là cánh tay phải của thằng nhóc kia, khả năng làm việc của cô đúng là làm tôi thấy ngạc nhiên đó.”
“Không còn việc gì thì tôi cúp máy đây.”
Khúc Lâm nói xong liền vứt điện thoại trên ghế sofa.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, người bên ngoài ấn một lần chuông không thấy ai trả lời liền ấn thêm một hồi nữa.
Khúc Lâm cầm súng trên tay, cẩn thận đi ra phía cửa.
Lỗ mắt mèo đã bị người ta dùng băng dính dán lại, không quan sát được gì, Khúc Lâm cười khẩy, ấn mật mã mở cửa.
Một khẩu súng dí vào sau đầu, cô xoay người, súng trên tay rơi xuống đất vang lên tiếng va chạm chói tai.
“Quả nhiên là anh.” Khúc Lâm quay đầu, đối mặt với đôi mắt kiên định của Lăng Cảnh, lười biếng ngáp một tiếng.
“Vì sao?”
Nam nhân vẫn cầm chắc súng trên ta không dao động, lạnh lùng cất tiếng.
Khúc Lâm đá khẩu súng dưới đất vào trong gầm giường, tiến về phía bàn trà thảnh thơi pha một ấm.
Nước trà nóng tỏa khói nghi ngút, hương trà bạc hà tạo cảm giác thanh mát thoải mái, cô thổi nhẹ mấy hơi, bộ dáng vô cùng thảnh thơi.
Khúc Lâm nhấp một ngụm, đuôi mắt nheo lại hưởng thụ: “Trà ngon.” Sau đó ngẩng đầu, “Anh có muốn làm một ly không?”
“Người thích uống trà không phải là tôi.”
Khúc Lâm sững người, bàn tay cầm lấy tách trà khựng lại: “Tôi quên mất.”
Đúng thế, không chỉ Lăng Cảnh mà ngay cả cô cũng không thích uống thứ này, vừa đắng vừa chát, nếm không ra chút mùi vị gì cả, nhạt nhẽo hơn cả một cốc nước lọc.
“Tài liệu về hạng mục đầu tư sắp tới của Cố thị mất rồi!”
Khúc Lâm nhún vai, dựa lưng vào thành ghế: “Vậy thì có liên quan gì đến tôi? Không phải anh lên báo việc này cho anh ấy trước à?”
“Khúc Lâm, quay đầu đi, hiện tại vẫn còn kịp.”
Quay đầu?
Đã quá muộn rồi.
“Anh nói gì tôi không hiểu.”
Cạch...
Tốc độ của Lăng Cảnh rất nhanh, thoáng cái đã đến bên cạnh Khúc Lâm, đầu súng lạnh băng chạm vào phần thái dương.
Khúc Lâm mặt không đổi sắc, còn tốt bụng vươn tay giúp hắn mở chốt.
Mặt đối mặt với người trước mắt, không có một tia hoảng sợ, cũng không có một tia cầu tình.
Ánh mắt đó chan đầy sự tiếc nuối, không cam lòng lẫn buồn tủi, duy chỉ không thấy “ân hận”.
Đến hiện tại, Khúc Lâm chưa bao giờ hối hận vì những điều mình đã làm.
Cánh tay cầm súng của Lăng Cảnh hơi rung, sự lưỡng lự trong mắt vô pháp che dấu.
Khúc Lâm cười khẩy, nắm lấy họng súng đứng dậy, từng bước tiến tới, Lăng Cảnh theo đà lùi lại, đến khi lưng hắn chạm vào tường thì cô mới dừng bước.
“Điều thứ hai của bang, kẻ phản bội...!Chết.” Lăng Cảnh gằn giọng nói.
Khúc Lâm ngẩn ra, cười phá lên, đáy mắt ngấn lệ.
Phải rồi, điều lệ bang phái do ba người cùng nhau thảo luận đặt ra, và cũng chính cô là người viết nó đặt ở trung tâm ở tổng bộ.
Thoắt cái mười năm trôi qua, điều lệ vẫn còn, chỉ có người viết ra nó là thay đổi.
Quả đúng là vật đổi sao dời, ai biết trước được tương lai có trở thành người mà mình từng ghét cay ghét đắng hay không.
“Lăng Cảnh, tôi của hiện tại đã biến thành bộ dạng gì rồi?” Khúc Lâm ngẩng đầu, nhìn ra bầu trời trong vắt bên ngoài, vươn tay muốn chạm đến nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể.
Quen biết gần hai mươi năm, tuổi nhỏ cùng nhau nhặt ve chai dưới gầm cầu bữa no bữa đói đến khi cô được nhận nuôi, hai người tạm chia tay mấy năm.
Đến khi cô trở về hầm cầu năm đó, hốt hoảng tìm kiếm thân ảnh của người cô đã thương nhớ bấy lâu, chỉ có điều, anh ấy đã chả