Kiều Mai tỉnh lại từ trạng thái hôn mê, mở mắt, thấy bản thân đang ở bệnh viện thì có hơi ngạc nhiên.
Thử cử động thân người, cảm giác tê nhức lập tức truyền đến, toàn thân mỏi mệt không có sức sống.
“Có...!Có ai không?”
Có lẽ bất tỉnh quá lâu nên khi mở miệng, cổ họng giống như bị đông đặc, chỉ thều thào được vài tiếng rất nhỏ.
Y tá trực ca đi ngang qua nghe thấy tiếng Kiều Mai đã tỉnh liền lập tức gọi bác sĩ đến kiểm tra tình hình.
Bác sĩ nam trẻ tuổi đi đến, không ai khác vậy mà là An Lâm.
Anh bắt đầu khám các chức năng bình thường trước, hỏi thêm mấy câu, dù Kiều Mai hiện tại chưa cách nào nói dõng dạc nên hỏi tốn thời gian, An Lâm vẫn kiên trì bên cạnh nghe không bỏ sót thứ gì.
“Tình hình tạm thời ổn định, hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi, mấy ngày nữa có thể đưa xuống dưới phòng hồi sức.”
Kiều Mai mấp máy môi, muốn ngồi dậy nhưng vừa nhấc đầu lên đã ngay lập tức ngã xuống, đau đớn làm cô không khỏi nhăn mặt.
Y tá cùng với bác sĩ vội vã đỡ cô nằm lại cẩn thận.
Kiều Mai nắm lấy tay của An Lâm hỏi: “Ai...!Ai đã đưa tôi...!Đến...!Đến đây thế?”
“Là hàng xóm của cô thấy cô không ra khỏi nhà nên đã qua xem thử.
Nếu không phải vậy chỉ sợ cô đã.” Y tá nói không hết ý, Kiều Mai vẫn hiểu được.
Hóa ra là bà hàng xóm bình thường đanh đá chua ngoa đó đã cứu cô sao? Thật sự là khó có thể tưởng tượng được.
Cốc...!cốc...
Trương Thiên cầm theo một bó hoa đứng ở hành lang, gõ cửa.
Đi vào bên trong, nhìn thấy người khám bệnh cho Kiều Mai là An Lâm thì cảm thấy ngạc nhiên, đối với hắn gật đầu, gọi một tiếng “Cậu An” coi như chào hỏi.
An Lâm đối với Trương Thiên không quá quen thuộc, chỉ biết Trương Thiên là thân tín bên cạnh của Kiều gia chủ.
Lại nhìn bó hoa trên tay của hắn cùng với thứ hơi cộm lên ở túi áo, đại khái đoán được mục đích của Trương Thiên hôm nay đến đây để làm gì.
Hắn đánh mắt với y tá, ý bảo cô cùng hắn ra ngoài để bệnh nhân cùng người nhà có thể giải quyết việc tư.
Kiều Mai nhìn thấy Trương Thiên có hơi sợ, co rút thân người, ánh mắt sợ sệt không dám nhìn thẳng.
“Cô Kiều...”
Người này vẫn giống như ngày nào, lạnh y như một tảng băng di động, mở miệng chỉ có “Cô Kiều” chứ chưa bao giờ gọi là “tiểu thư” hay “cô chủ”.
Trước đây cảm thấy Trương Thiên làm vậy là cậy bản thân đi theo bố nuôi nhiều năm nên đắc ý vênh váo, không thèm coi ai ra gì.
Giờ nghĩ lại, người ta đâu có đắc ý vênh váo, chỉ là cảm thấy cô không đáng để tôn trọng thôi.
Kiều Mai không cúi được, nằm trên giường miễn cưỡng nở nụ cười, ngập ngừng chào hỏi: “Chú...!Chú Trương.”
Trương Thiên đặt hoa ở đầu giường, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hai tay đan vào nhau, từ trong túi áo lấy ra một phong bì màu trắng dày cộp đặt vào bàn tay không bị cắm dịch truyền kia của cô, ý nghĩa của nó là gì không cần nói thì ai cũng đoán ra được.
“Đây là...” Kiều Mai vẫn cố tình giả ngây nói, đôi mắt ươn ướt như không dám tin.
“Đó là số tiền ông chủ đưa cô để phòng thân.”
Phòng thân ư? Đây là con gái ruột trở về nên muốn đá đứa con gái nuôi là cô đi chứ gì?
Thật không ngờ Kiều Thanh tiếng tăm lừng lẫy được người dân của Giang thành khen ngợi chẳng qua cũng chỉ là một tên ngụy quân tử qua cầu rút ván mà thôi.
Gương mặt tái nhợt của Kiều Mai trở nên vặn vẹo, cô ta nắm chặt lấy khăn trải giường, nhếch môi, ngồi dậy dựa đầu vào thành giường, hoàn toàn không còn bộ dạng yếu ớt làm người ta thương hại khi nãy.
Trương Thiên đối với sự thay đổi này không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, hay nói đúng hơn là từ đầu đã biết được Kiều Mai đang giả vờ.
“Muốn dùng số tiền này đuổi tôi đi, đừng có mơ.
Con gái ông ta trở về rồi liền đem tôi vứt bỏ, vậy bao nhiêu đau khổ tôi phải chịu suốt thời gian qua là vì ai?Gần hai mươi năm tôi thay cô ta hứng chịu biết bao nhiêu đợt ám sát, tính mạng lúc nào cũng giống như ngọn đèn treo trước gió, lúc đó cô ta đang ở đâu?
Chú cũng biết phải không? Kiều Hạ Linh khi đó đang vui vẻ cười đùa cùng bạn bè, làm những gì mình thích mà không có bất kỳ sự trói buộc nào.
Tôi vì cô ta hy sinh nhiều như vậy, cũng cống hiến cho Kiều gia nhiều như vậy.
Vậy mà mấy người phủ nhận tất cả, còn chà đạp tấm lòng của tôi xuống dưới chân tùy ý dẫm đạp như vậy sao hả? Trên dưới Kiều gia các người có còn lương tâm không?”
Kiều Mai cười khẩy, tức giận đến hai má đỏ bừng, nhìn thấy cọc tiền trên tay như nhìn thấy kẻ thù, dùng sức ném xuống đất.
“Các người nghĩ bản thân có tiền thì có thể tùy ý khinh thường người khác như vậy sao?”
Cô ta gần như là uất ức đến mức không chịu được phải khóc lên, nước mắt không ngừng tuôn rơi, những giọt lệ khiến người ta đau lòng.
Trương Thiên rút ra một điếu thuốc lá đưa đến bên miệng, nếu là phòng bệnh bình thường hay ngoài hành lang, hắn sẽ tuyệt đối không làm vậy.
Trái lại, đối với Kiều Mai, hắn cảm thấy bản thân không cần cố kỵ nhiều làm gì, cứ sòng phẳng là nhanh nhất.
Rè...
Điếu thuốc trên tay không biết từ lúc nào đã đổi vị trí, châm vào máy quay mini ở sau chậu hoa cạnh đầu giường.
Hắn đưa tay bóp lấy cằm của Kiều Mai, ánh mắt sắc bén mang theo ý tức cảnh báo lạnh lẽo.
“Bớt làm mấy trò mèo này lại.
Ra giá đi.”
Trương Thiên ấn vai cô ta xuống, đôi mắt cú vọ híp lại: