Rắc.
Kiều Hạ Linh đang di chuyển không may dẫm lên một mảnh củi khô gần đó làm phát ra tiếng động.
Tên gác cửa với gương mặt có một vết dao chém ngang vô cùng dữ tợn ngay lập tức cảnh giác cầm theo súng lại gần.
“Là ai?”
Thân hình của hắn ta lớn nhưng thân thủ khá nhanh nhẹn, bước đi trên mặt đất đã có dấu hiệu sụt lún vẫn rất nhẹ nhàng không phát ra tiếng động quá lớn.
Kiều Hạ Linh lấp ở sau cây cột mất một nửa, để lộ ra vạt áo trắng như có như không tung bay trước gió, thành công thu hút sự chú ý của hắn.
“Ra đây mau nếu không tao sẽ bắn.”
Khi tên đó chuẩn bị dùng bộ đàm thông báo thì Trương Thiên từ phía sau tiến tới, dùng súng đánh ngất hắn ta, lấy dây ở bên hông trói tay chân và miệng của hắn lại, kéo ra bụi cỏ lau gần đó che lấp.
Bên kia, Lạc Linh và Kiều Thanh cũng thành công xử ký được tên ở trên kia trong vô thanh vô thức.
Bốp...!bốp...!bốp...
Ba tiếng vỗ tay giòn giã vang lên, người đàn ông mặc áo choàng đen trùm kín thân từ trên xuống dưới cùng với bốn tên thuộc hạ bước ra.
Nhìn sơ qua cũng đoán được tất cả đều là dân chuyên nghiệp, chỉ cần đứng đó cũng ngửi được mùi máu tanh phảng phất trong không khí.
“Kiều gia đúng là trọng tình trọng nghĩa.
Thật khiến người ta phải khâm phục.”
Kiều Thanh nheo mắt đánh giá người trước mắt.
Áo choàng che kín thân hình, giọng nói được thiết bị đặc thù thay đổi thành tiếng máy móc, tuy không khó nghe nhưng lại khiến người ta sởn tóc gáy.
Toàn bộ gương mặt bị chiếc mũ trùm dài cùng khẩu trang đen giấu đi.
Tất cả đặc điểm ngoại hình đều bị che lấp rất hoàn hảo, căn bản không thể dựa vào đó để đánh giá bất kỳ thứ gì ngoài việc biết người này tương đối trẻ tuổi.
“Mày là ai?”
Không biết ảo giác hay không nhưng một giây lướt qua đầu tiên khi bố cô vừa dứt lời, Kiều Hạ Linh cảm thấy có một tầm mắt dừng lại trên người mình, cảm nhận như có thứ gì đang thiết tha mong chờ câu trả lời từ trên người cô.
Nhưng ngay sau đó nó đã biến mất như thể thứ cô cảm nhận được chỉ là ảo giác nhất thời.
Tên kia không trả lời, phất tay với cấp dưới ý bảo cấp dưới đem người lên.
Kiều Mai trong bộ dạng chật vật, toàn thân bị một chiếc dây thừng trói chặt, quần áo trừ nơi có chỗ bẩn ra thì tương đối chỉnh tề.
Hai mắt cô ta đẫm nước mắt, nhìn thấy Kiều Thanh liền vui mừng, hai đầu gối quỳ trên mặt đất.
Cô ta dùng sức bò đi, dường như muốn tới chỗ của bọn họ nhưng vừa di chuyển được nửa bước thì bắp chân đã bị một đôi giày da bóng loáng dẫm lên.
Miệng bị bịt lại bởi một mảnh vải đen dày nên Kiều Mai chỉ có thể phát ra tiếng “ô...!ô” để bày tỏ sự đau đớn, ánh mắt cầu xin khẩn thiết nhìn Kiều Thanh như vị cứu tinh.
“Kiều gia chủ.
Ông nói xem cô con gái nuôi của ông được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, tính tình đã xấu xí không nói còn thêm thói ăn cháo đá bát.
Thứ như này tôi giúp ông xử lý thì thế nào?”
Tiếng cười ghê rợn của hắn ta vang vọng toàn bộ khu nhà xưởng bỏ hoang, giống như một tên sát nhân máu lạnh không hề có tình người.
Ánh mắt giấu dưới lớp áo choàng đen kịt đầy vẻ thách thức và khinh miệt.
Tên kia cầm lấy tóc của Kiều Mai giật ngược lên, dường như muốn kéo cả da đầu của cô ta theo, tay trái cầm lấy chiếc dao găm bên hông cạ lên gương mặt trắng bệch, từ từ di chuyển, sượt qua chỗ vải đen kia đâm vào.
Vải đen bị con dao sắc nhọn đâm thủng, lưỡi dao cũng lơ lửng ở bên trong khoang miệng của cô ta.
Kiều Mai nhìn xuống, mặt cắt không còn giọt máu, lúc chuẩn bị ngất đi thì giọng nói tựa như ác quỷ kia lại vang lên:
“Nếu cô ngất rồi thì thứ này sẽ đâm vào sâu hơn đấy! Lúc đó mạng nhỏ của tiểu thư giả là cô đây e là sẽ...!Phiu...!Bay theo gió đó.”
Tròng mắt của Kiều Mai như rớt ra ngoài, không dám nhúc nhích nhìn xuống con dao trong khoang miệng vẫn không ngừng lắc lư, chỉ sợ một chút lơ là thì cuộc đời coi như chấm hết.
“Mày muốn gì?” Kiều Thanh thong thả lấy ra một điếu thuốc lá, Trương Thiên bên cạnh hiểu cầm bật lửa châm thuốc.
Người áo đen từ trên cao nhìn xuống Kiều Mai, giọng điệu giễu cợt không cách nào che giấu: “Xem ra bố nuôi của cô muốn bỏ mặc cô thật kìa.”
Dây thần kinh căng chặt của Kiều Mai nhất thời có phản ứng, ngẩng đầu nhìn Kiều Thanh, ánh mắt đó mang theo tia cầu sinh đầy mãnh liệt.
Lạc Linh và Trương Thiên đều cầm chắc súng trong tay.
Bọn họ hiểu hơn ai hết nếu hiện tại ông chủ tỏ ra quan tâm ngoài mức bình thường thì tên kia sẽ đưa ra những yêu cầu vô lý đến mức không thể chấp nhận nổi.
Cho nên hiện tại nhất định phải thật trấn tĩnh, tỏ ra thong dỏng, chỉ có như vậy thì mới nắm được quyền chủ động trong lần giao dịch này.
Người duy nhất không có vũ khí chính là Kiều Hạ Linh ngược lại rất thảnh thơi, thậm chí còn cầm điện thoại bắt đầu chơi trò chơi, hoàn toàn không để ý đến, giống như mạng sống của Kiều Mai đối với bọn họ mà nói còn không đáng một đồng.
Cả hai đều dừng ở thế giằng co, không ai chịu mở lời trước.
Keng.
Người đàn ông kia rút con dao làm kéo theo miếng bịt miệng của Kiều Mai xuống đất.
Kiều Mai gấp gáp thở hổn hển, ánh mắt cay độc nhìn về phía