Chương 1147
Cô ấy không dám khẳng định cậu ấy chưa ra nước ngoài, hiện tại chỉ có thể nhờ cậy Cố Gia Huy để ý giúp.
Cô ấy lo nhất là nhân cách thứ hai sẽ xuất hiện, như vậy chắc chắn cậu ấy sẽ đi tìm Bạch Thư Hân,
Sau khi nhận điện thoại, sắc mặt Cố Gia Huy nghiêm lại, sợ nhân cách thứ hai đó sẽ hành hung làm người khác bị thương.
Nhân cách đó rõ ràng có chỗ thiếu sót, tâm trạng xúc động, thô bạo độc ác.
Nếu như vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện lần trước, cậu ấy nhất định sẽ đi tìm Bạch Thư Hân mà tính toán. Nếu mà cực đoan hơn, Bạch Thư Hân thậm chí sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Anh không nói cho Bạch Thư Hân chuyện này, lo sẽ khiến cô ta và Hứa Minh Tâm hoảng sợ, nên anh đã để Khương Tuấn bí mật phải người đi tìm tung tích của Ôn Mạc Ngôn.
Liền ba ngày trời không có một tin tức. Cố Gia Huy thậm chí còn nghi ngờ rằng cậu ấy không tới Đà Nẵng, Khương Tuấn cũng kiểm tra cả trong cả ngoài Đà Nẵng một lượt nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ôn Mạc Ngôn.
Tối thứ bảy, Hứa Minh Tâm muốn ăn lẩu. Cô đã chuẩn bị lẩu rồi. Ngoài cửa có tiếng bước chân, bởi vì cách âm không được tốt nên nghe rất rõ ràng.
Là tiếng bước chân nặng nề của đàn ông, dừng lại trước cửa nhà cô, khiến cho cô cảm thấy nghi hoặc.
Lúc này, cô ấy nghe thấy tiếng mở cửa bằng thẻ khoá từ, sau đó cửa mở ra.
Trong chốc lát, cô trở nên cảnh giác mà nhìn về phía cửa, khoảnh khắc nhìn thấy người đi vào, trái tim cô nảy lên một cái.
Ôn Mạc Ngôn…
Anh ta
Thẻ khoá từ trên tay anh ta là do chính mình tự tay đưa cho.
“Anh … anh trở lại rồi sao?” Giọng cô lắp bắp, còn mang theo những âm rung không tự nhiên có Ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra tâm trạng lúc này hỗn loạn như thế nào, nhưng cô cũng không biết phải diễn đạt ra như thế nào.
Một đôi mắt dán chặt vào anh, trái tim đang xao động.
Anh ta ăn mặc rất giản dị, áo phông trắng, quần âu và một đôi giày trắng sạch sẽ.
Tựa như trang phục thường ngày trước đây quen mặc của anh ta.
Miễn là không phải đi làm, anh ta mặc quần áo đều rất thoải mái.
Anh ta cũng nhìn cô, trên trán có quấn băng gạc, khiến cô ấy có chút lo lắng.
“Anh … trán anh bị sao vậy?”
Băng gạc dính đầy máu, vết thương có lẽ vẫn chưa lành.
Anh ta im lặng, Bạch Thư Hân cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp tiến lên một bước, kéo anh ta ngồi xuống sofa.
“Ở nhà em có một hộp thuốc dự phòng, anh để em xử lý vết thương một chút nhé.”
Cô ấy cũng không muốn hỏi anh ta tại sao lại quay về, tại sao lúc trước anh ta lại bỏ đi mà không nói một lời.
Cô ấy chỉ biết rằng cô rất vui khi gặp lại anh ta.
Cô ấy trở về phòng, vừa mới cầm lấy hộp thuốc, vừa quay đầu lại đã thấy Ôn Mạc Ngôn đi vào, nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái. Rồi anh ta đóng sầm cửa lại.