Chương 1170
Tại sao anh ấy biết mình đã về?
Cô ấy không biết rằng kể từ lúc cô về, luôn có một ánh mắt dõi theo mình.
Bên ngoài đang mưa, cô tránh vào trong nhưng mãi vẫn chưa thấy lên, chắc chắn còn đang ở dưới sành.
Anh biết cô đang băn khoăn điều gì, dù lòng đau nhưng anh cũng không muốn ép buộc cô.
Anh nhớ kỹ lúc cô hôn tên vô dụng kia, hình như… không khó khăn như vậy.
Xem ra… cô hoàn toàn không chấp nhận anh.
Anh im lặng nắm tay Bạch Thư Hân, tay của cô vừa mềm vừa nhỏ nhắn khiến anh không dám nằm chặt sợ có đau.
Anh không quá bắt bẻ đối với chuyện ăn uống nên hai người chọn quán mì Lan Châu ven đường
Anh đang bệnh đừng ăn những món này, để em dan anh đi nơi khác. “Không sao, hôm nay tôi muốn ăn mì, cứ chọn quán này đi.”
“Vậy cũng được.
Cô ngoan ngoãn giữ im lặng.
Cô buồn bực ăn mì, anh trông thấy sợi tóc dính lên mặt cô nhưng có vẻ cô không nhận ra.
Anh tiến đến gần làm cô giật mình. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô chẳng khác nào một chú chim sợ cành cong lùi về sau, vẻ mặt sợ sệt nhìn anh.
Tay anh dừng giữa khoảng không, một cơn gió lùa vào khiến lòng anh hơi lạnh. “Em sợ tôi sao? Sợ tôi làm gì, sợ tôi hôn em à?”
Anh nhếch miệng cười, lời nói lưu loát mang theo chút trêu chọc có vẻ không
Nhưng từng chữ rơi vào tai cô như tiếng sấm rền
Anh chống bàn đi tới, cô nhíu chặt mày, nói: “Thiên Ngôn, anh đừng quá đáng
Lời còn chưa dứt, tay anh vén sợi tóc dính trên má cô. “Tôi cứ làm, em muốn sao? Chẳng lẽ gạt sợi tóc cho em là bị bẻ gầy tay a?”
“Vén tóc
Cô ấy ngạc nhiên nhìn anh, mãi một lúc lâu vẫn chưa phản ứng.
Cô ấy tưởng rằng anh muốn hôn mình, điều này khiến cô ta hoảng hốt,
Sợ bóng sợ gió.
Anh trở về chỗ ngồi, im lặng ăn, không còn nhìn cô nữa.
Bầu không khí nhanh chóng trở nên ngột ngạt. Cô ấy có thể cảm nhận được anh đang không vui, rõ ràng đang hờn dỗi.
Cô ấy mấp máy môi nhưng lời sắp nói ra như kẹt lại trong cổ họng, nó giống hệt bông vải mắc trong cuống họng, rất khó chịu.
Cô ấy im lặng cúi đầu ăn mì.
Sau khi ăn xong, anh nắm tay dắt cô về nhà. “Đêm nay em sẽ cho anh ngủ cùng chứ?”
“Không cho… Có thể không?”
Có thể
Anh cảm thẻ phòng quét và chúc cô ngủ ngon. Sau đó, cửa phòng dứt khoát đóng lại.
Lần này anh không đòi hỏi điều gì.
Cô ấy nhìn cảnh cửa đang đóng chặt kia chỉ bắt đắc dĩ lắc đầu.