Chương 1212
“Anh thừa nhận, sau khi nghe những lời đó anh đã rất sốc, Nhưng sau khi em rời đi, anh cũng đã bình tĩnh lại nghĩ xem tại sao anh lại yêu em. Anh yêu em bởi em luôn bướng bỉnh, cứ mãi cho rằng khi bàn thân gặp rắc rồi có thể lấy một địch mười, không biết uống rượu còn thích thể hiện. Em bướng bỉnh vô cùng khiến anh chỉ muốn bảo vệ em mãi mãi. “Em quả thực đã làm sai, nhưng em cũng đã rất hỏi hạn, luôn tìm cách bù đắp lại. Anh không thể vì chuyện này mà bỏ lại người trong lòng mình được. Anh muốn cưới em, xin em hãy gả cho anh, sau này chúng ta sẽ cùng nhau trả lại món nợ của em, em có chuyện gì đều có thể nói với anh, anh và em sẽ cùng nhau gánh vác “
“Ôn Mạc Ngôn….. Anh ngốc lắm, anh có biết không?”
“Anh thông minh lắm đấy, anh đã thích một người con gái vô cùng ưu tú. “Anh……
Bạch Thư Hân không biết chính mình nên nói cái gì, cô mở miệng nhưng lại không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Cô rốt cuộc nên…. Gà hay không gả đây? Anh lại lần nữa quỳ xuống lấy nhẫn ra. “Bạch Thư Hân gả cho anh, được không? Anh sẽ chăm sóc em, giao nửa đời sau của em cho anh nhé. Trước kia có lẽ anh vẫn chưa đủ tư cách, chưa đủ mạnh mẽ để có thể bảo vệ em, nhưng anh nghĩ, hiện giờ anh đã có đủ vốn liếng để bảo vệ em rồi.”
Một người đàn ông sẽ ngất khi thấy máu, sợ đau, cơ thể lại yếu đuối vô lực lại vì cô chịu nhiều đau khổ, rèn luyện bản thân đến nhường này. Anh muốn ở bên cạnh cô, muốn đến điên cuồng. “Vậy sao… Lúc đó anh lại không từ mà biết?”
“Bởi vì… Anh cho rằng em không yêu anh, hơn nữa lúc đó năng lực anh có hạn, không thể cho em tưởng lại, nhưng hiện giờ đã không còn giống trước. Bạch Thư Hân, gả cho anh, nhé?”
Anh lại hỏi lần nữa.
Cô nhìn chiếc nhẫn kim cương, một lòng thành kính.
Không chờ mong là giả, ai
Cô cũng không ngờ rằng sau khi bản thân mình không yêu Lệ Nghiêm nữa lại sẽ tìm một người trái ngược hoàn toàn với anh ta như vậy. “Được.” Cô rốt cuộc quyết định cho chính mình một cơ hội có được tình yêu: “Em gả cho anh.”
Ôn Mạc Ngôn nghe được câu này vui mừng không thôi, anh lập tức đeo nhẫn vào tay cô, sau đó vui mừng ôm cô lên xoay tròn tại chỗ.
Bạch Thư Hân hoa mắt chóng mặt, vội vàng kêu anh dừng lại: “Bỏ em xuống, em sắp ngất ra đây rồi, em đau bụng chết mất
Ôn Mạc Ngôn nghe vậy liền với vàng cẩn thận thận từng li từng tí đặt cổ xuống. “Anh… Anh chỉ mãi là vui mừng, em nhất định cũng đã đồi rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi”
Anh hàm canh gà, còn làm thêm vài món ăn thường ngày để cô bổ máu.
Anh nói: “Em lấy lại thẻ phòng dự phòng của anh rồi sao? Anh không tìm thấy “Đầu có, vẫn luôn ở chỗ anh mà, nhưng chắc Thiện Ngôn lấy rồi.”
“Cậu ta để đâu rồi?”
“Đợi đã, anh không có thể phòng sao anh vào đây được?”
“Trèo ban công, anh còn ra ngoài mua thức anh, đi đi lại lại trèo tận máy lượt.”
“Cái gì?”
Bạch Thư Hân nghe vậy liền nổi giận. “Em đã nói với anh bao nhiêu lần là không được trèo ban công, rất không an toàn. Anh cứ phải xảy ra chuyện rồi mới thấy lời em nói đúng, đúng không hả? Anh không muốn sống nữa hả?”
On Mạc Ngôn cười thật thà, nằm tóc ngắn của mình, nói: “Thật ra lúc anh trèo đi trèo lại cũng từng nghỉ, anh và em mà không tiếc cả mạng mình còn cử mãi cảnh cánh chuyện quá khứ của am làm gì chứ?”
Anh “Em xem anh này, trèo ban công cũng có thể tính ngộ chân lý cuộc đời thật ra cũng rất tốt mà “Em thấy anh là sống lâu quá không muốn sống nữa rồi thì có”