Chương 1227
Cô chẳng cần được một sát thủ trả ơn, nghĩ thời đã thấy sợ hãi. “Không cần thật à?” Đừ tin Hữu Minh Tâm gót như búa bỏ. “Vậy thôi, đợi lúc nào có đi làm, tôi sẽ lắp đặt một khẩu súng bắn tỉa trên sân thượng tòa nhà đối diện, nhạm thẳng vào đầu cô và bắn “Cái gì?”
Hứa Minh Tâm sửng sốt. “Có người đã trả giá rất cao để mua tính mạng của cô. Tôi vẫn đang đắn đo xem có nên nhận đơn hàng này hay không, dù sao chăng nữa tôi cũng còn muốn trả ơn. Nhưng giờ cô không cần nữa thì tôi sẽ nhận đơn hàng này vậy. Suy cho cùng thì tôi cũng còn mẹ giả con thơ, tôi phải kiếm tiền để nuôi mấy cái tàu hả mồm nữa chứ, đúng không nào? Lần sau gặp lại, tôi sẽ cho cô được ra đi thanh thản.”
Nói rồi Phó Minh Tước đứng lên định bỏ đi, Hứa Minh Tâm hốt hoảng với ngăn anh ta lại. “Khoan đã! Ăn trái nhớ kẻ trồng cây, ăn gạo nhờ kẻ đâm xay giản sàng. Tôi nhìn qua là biết ngay anh Tước đây là người trọng tình trọng nghĩa, làm sao có thể không đến đáp ơn cứu mạng được?”
“Cô lại muốn tôi trả ơn à?” Phó Minh Tước nhườn mày, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười châm biếm nỪ ừ ừụi Một lần nữa Hứa Minh Tâm gật như búa bo. “Ngoạn, thể mới biết nghe lời chứ
Phó Minh Tước xoa dấu cô giống như đang vuốt về con mèo con chó vậy.
Hứa Minh Tâm giận đùng đùng, nhưng nghĩ tới việc anh ta sẽ giết mình là cô lại lập tức rụt lại.
Chuyện gì thế này không biết “Tôi có thể hỏi nhỏ một cầu là ai muốn giết tôi không?”
“Không thể nói được, tôi có đạo đức trong nghề nghiệp.”
“Ở… Vậy anh chắc chắn là sẽ không giết tôi chứ Còn những người khác thì sao?”
“Không đầu, tôi có thể đảm bảo. Chúng ta sẽ còn gặp lại, lần gặp này coi như là một bí mật nhỏ của chúng ta. Đừng kể lại
“Ừ ừ, em hiểu rồi ạ. Ông anh mau về với con đi, ông anh đi thong thả, chú ý an toàn
Hứa Minh Tâm vốn vã ân cần.
Khóe miệng Phổ Minh Tước nhếch lên thành một đường công rộng hơn, khoái chí nhướn mày.
Thấy anh ta đã đi xa, Hứa Minh Tâm mới thở pháo nhẹ nhóm.
Cô ngồi phịch xuống băng ghế dài, sống lưng lạnh buốt,
Ấm ức ghê…
Chẳng làm chuyện gì xấu mà lại bị một tay sát thủ nhớ nằm lòng.
Buồn nẫu ruột gan.
Phó Minh Tước về đến nhà, Phó Minh Diệp ngay lập tức nhảy lên nhào vào lòng anh ta. “Mẹ đi rồi a?” Cô bé biết rõ câu trả lời nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại một lần nữa.
Thấy Phó Minh Tước gật đầu, cô bé buồn bã gục đầu, đôi mắt sáng ngời như bị một lớp bụi phủ mở, trở nên ảm đạm.
Phó Minh Tước mủi lòng, vội nói: “Nhưng mẹ đã hứa giữa kỳ sẽ đi họp phụ huynh cho con, nên con nhất định phải thể hiện thật tốt vào, không được đứng bét lớp đầu đầy “Thật a?” Mắt cô bé sáng rõ, hớn hở cất giọng hỏi, Phó Minh Tước gật đầu. Cô bỏ vui mừng khôn tả, thơm lên mà anh ta: “Bố ơi, bố cho con xuống đi, con phải đi làm bài tập
Anh ta thả cô con gái bé bỏng xuống, cô bé chạy vụt về phòng minh.
Ánh mắt anh ta hiển từ ấm áp, đã rất lâu rồi không thấy con gái vui đến như vậy.
Trước đây vì phải ra nước ngoài chữa bệnh nên việc học của cô bé bị bỏ dờ nhiều, lại công thêm dạo gần đây mới trở về nước, cô bé chưa thích nghi được với môi trường học tập trong nước, vì thế mà thành tích học tập rất thấp.