Chương 1254
Cô không muốn giấu diếm anh cái gì, nhất là trong chuyện tình cảm. Điện thoại vậy mà không hiện lên trạng thái đang tắt máy, như một kỳ tích vậy. không lâu lắm, điện thoại đã được kết nối, mà trong khoảng thời gian chớp mắt, tiếng nước trong nhà vệ sinh đã dừng lại hẳn.
Ôi mẹ ơi, thật là đáng sợ.
Cố Gia Huy còn chưa kịp nói chuyện, Hứa Minh Tâm đã vội vàng mở miệng nói. “Chú chú ba Cổ”
“Anh khoan hãy nói gì hết, em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh. Em… Em thấy hay là hai chúng ta chia tay đi, hình như em đã làm chuyện có lỗi với anh rồi.”
“Chuyện gì?”
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp khàn khàn, tựa hồ đang cố hết sức giảm âm lượng xuống, nhưng cái này không phải là điểm chính.
Trong lòng cô vô cùng hoảng loạn, hoàn toàn không chú ý đến điểm này.
Cô gãi gãi đầu, cảm thấy vô cùng nhức đầu: “Em… Em say rượu loạn tỉnh rồi.” Say rượu loạn tính, khi cô bắn chữ này nói ra giống như đã dùng cạn hết sức lực cả người.
Đợi cô nói xong thì sống lưng đã ứa mổ hội, cả người cũng đã hơi mệt lã.
Cô ào não cúi đầu, vành mắt đã đẫm lệ.
Nói cô không tủi thân là giả, nhưng mà cô cũng không thể oán trách người khác được.
Là do bản thân uống rượu, làm ra chuyện sai lầm, còn có thể trách được ai đây?
Chẳng qua… Dù thế nào cô cũng không được ngờ rằng, lần đầu tiên của mình không phải trao cho Cố Gia Huy mà là một người khác.
Mà điều khiến cho cô chán ghét nhất là bản thân đã phạm sai lầm trong chính căn phòng của hai người bọn
Trong lòng cô đã xuất hiện ý nghĩ muốn chết quách đi, đột nhiên cảm thấy bản thân mình rất hư hỏng, rất xấu xa.
Cũng chính vào lúc này, cửa phòng nhà vệ sinh bật tung, bên tại có truyền đến âm thanh quen thuộc: “Ngược lại anh còn muốn sau khi em uống rượu mất hết lí trí, nhưng đến cuối cùng chỉ còn lại một mình anh dừng núi này trong núi nọ.”
Hừa Minh Tâm nghe được am thanh này, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Trong điện thoại có, bên cạnh mình cũng có
Cô vội và ngắng đầu lên, thấy được người kia bước ra từ nhà vệ sinh.
Đây… Đây không phải là Cố Gia Huy sao? “Sao lại là anh?”
Cô khiếp sợ chỉ vào anh, không phải anh bị tàn tật cả hai chân sao? Sao lại có thể đứng trước mặt mình hoàn hảo không chút sứt mẻ nào chứ
Cố Gia Huy cúp điện thoại, lau đi mái tóc còn ướt của mình đi tới trước mặt cô
Hứa Minh Tâm véo má mình một cái, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Không phải là nằm mơ… Là sự thật.
Cố Gia Huy thật sự quay trở về rồi, mà còn hoàn hảo không chút thương tích nào cả.
Cô cảm thấy hơi hoảng hốt, nhưng mà Cố Gia Huy lại có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, bàn tay to lớn sở vào chỗ vừa nãy bị cô nhéo, nhẹ nhàng xoa xoa cho cô “Nhèo anh là được rồi, nhiều mình làm cái gì. “Vậy… Vậy tối hôm qua chúng ta… chúng ta đã làm cái gì vậy?