Chương 1572
“Con ư? Cô còn biết chúng ta còn có con sao? Những năm qua, cô bắt nó nhận kẻ thù làm bố, lúc bắt đầu cô không biết thì thôi nhưng bây giờ cô đã biết rõ rồi nhưng cô vẫn bắt Ngôn Hải gọi cậu ta là bố, trái tim của cô để đâu hả ?
Thẩm Thanh thấy ông ta nói ra những lời này trước mặt người dân cả nước thì tức giận đến nỗi nói không thành lời.
Đột nhiên bà ấy cảm thấy bụng dưới đau quặn, mổ hôi lạnh đầm đìa.
“Vô đi.”
Sắc mặt Ngôn Dương đột nhiên thay đổi, đỡ bà ấy ngồi xuống, trên mặt đất… có máu tươi chảy ra.
“Ngôn Dương ”
Bà ấy nắm chặt tay của ông ấy, giống như đang dùng sức.
“Đừng sợ, anh sẽ ở bên cạnh em. Bác sĩ, anh sẽ đi gọi bác sĩ. Ảnh Họa Bì…tôi cần bác sĩ “Đừng phí công vô ích nữa, coi như cậu gọi bác sĩ đến thì tôi cũng sẽ không cho ông ta vào đây, cả tòa nhà này đều đã bị bao vây rồi.” Ngôn Minh Hi cười khẳng khác quái dị nói.
“Ngôn Minh Hi, bà ấy cũng là người anh yêu, sao anh lại có thể đối xử với bà ấy như vậy được.
“Không không không, tôi chưa bao giờ yêu bà ta cả, từ đầu đến cuối tôi đều đùa giỡn với tình cảm của bà ta mà thôi. Bà ta chỉ là một ngôi sao nhỏ nhưng lại mở tưởng gà vào gia đình giàu có, bà ta xứng saoThẩm Thanh nghe vậy, cảm thấy cả người rét lạnh.
Đây chính là người đàn ông mà trước đây bà ấy yêu đến chết đi sống lại, thậm chí lúc biết tin ông ta chết thì suýt chút nữa đã tự sát?
Cách nhiều năm cuối cùng bà ấy đã nhìn rõ được bộ
Cơ thể của bà ấy không còn chút sức lực nào để đứng lên, sau khi Ngôn Dương cảm nhận được đã ôm bà ấy thật chặt vào lòng .
“Anh đưa em ra ngoài, anh đưa em đi gặp bác sĩ” Nói xong ông bề ngang bà ấy lên, đi về phía cửa.
Trong giây phút ôm lấy bà ấy, nòng súng đe dọa tính mạng Ngôn Minh Hi cũng theo đó mà hạ xuống.
Ông vừa nhắc chân đi thì thuộc hạ của Ngân Minh Hi đã đồng loạt ngắm vào đầu của ông.
“Em trai tốt của tôi, cậu đúng là chỉ cần người đẹp không cần giang sơn nhỉ! Nếu tôi sớm biết chi một người phụ nữ đã có thể dễ dàng đánh gục được cậu như thế thì ngay lúc đầu tôi chắc chắn sẽ đưa cô ta lên giường của cậu, chắc chắn cậu sẽ chắp tay đưa quyền thừa kế nhà họ Ngôn nhường lại đúng không?”
Vừa nói xong, một tiếng súng đã vang lên.
Một phát này bản thẳng vào vai của ông ấy, xuyênthấu máu thịt, trong nháy mắt máu tươi Ổ ạt chảy ra.
Máu tươi ấm nóng phun trên mặt của Thẩm Thanh.
“Ngôn Dương
Trong nháy mắt Thẩm Thanh đã rất lo lắng, cơn đau ở bụng có tính là gì?
Bà ấy lấy một tay đè chặt bờ vai của ông ấy.
“Đừng đi nữa, tên điên kia sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.”
“Anh chắc chắn sẽ cứu em!”
Ngôn Dương bỗng nói ra từng chữ, từng chữ vang lên mạnh mẽ, rơi xuống đất tạo ra âm thanh.
“Dù cho không cứu được, anh cũng sẽ sống chết cùng em. Một đời… thiếu một phút một giây cũng không tính là một đời!”