Chương 150
Ngay lúc Hứa Minh Tâm cảm thấy bất lực thì có người vọt vào, trực tiếp ôm lấy cô bảo vệ cô.
“Các người dám động vào cô ấy một cái thử xem?”
Ngôn Hải ngăn trước mặt Hứa Minh Tâm rồi nói với giọng lạnh lùng.
Anh ta vừa nói thế thì mọi người dần im lặng lại.
Không chỉ có Ngôn Hải tới mà Bạch Thư Hân cũng tới.
Tô Lê Duyệt thấy Ngôn Hải còn bảo vệ Hứa Minh Tâm thì cô ta tức tới mức dậm chân: “Ngôn Hải, anh bị Hứa Minh Tâm lừa rồi! Cô ta chính là kẻ để tiện, chỉ cần có tiền là có thể…”
Tô Lê Duyệt còn chưa nói xong thì đã bị người ngăn lại.
Không phải Ngôn Hải mà là Bạch Thư Hân.
Cô ấy ra tay rất dứt khoát, trực tiếp đi lên trước táng cho Tô Lê Duyệt một bạt tai. Cô ta không kịp đề phòng nên ngã thẳng xuống đất, nửa ngày vẫn chưa đứng dậy được.
Tô Lê Duyệt bụm mặt, cô ta nhìn Bạch Thư Hân với vẻ kinh ngạc: “Cô… cô dám đánh tôi ư?”
“Bà đây đánh mày thì sao? Miệng mày thối quá, tao không chịu được!”
“Cô… Bạch Thư Hân, cô tưởng tôi sợ cô đúng không. Các cô còn đứng đó làm gì, xông lên cho tôi!”
Tô Lê Duyệt sai khiến hai cô gái đứng sau.
Ngôn Hải sợ Bạch Thư Hân không đánh nổi, không ngờ cô ấy ra tay rất nhanh gọn, một cái quét chân là giải quyết xong cả hai người.
Cuối cùng thưởng cho mỗi người một cái bạt tai.
Hứa Minh Tâm trợn mắt há mồm ngạc nhiên, cô biết Bạch Thư Hân khá dữ nhưng không ngờ dữ tới mức này. Có lẽ đến cả đàn ông cũng không đánh lại cô ấy!
Bạch Thư Hân bảo vệ cô rồi lặng lẽ lướt mắt qua đám người đang đứng xem kịch, cô ấy nói: “Nếu các người còn dám nói
“Huống hồ Minh Tâm của tôi có quyến rũ người khác thì cũng liên quan gì tới các người! Nếu sau này các người dám bắt nạt Hứa Minh Tâm thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Cô ấy vừa dứt lời thì mọi người trở nên im lặng ngay lập tức.
Mọi người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, thậm chí còn không dám thở mạnh.
“Còn chưa cút đi, không cần đi học à? Hay là muốn ở lại nghiên cứu cuộc đời với tôi?”
Bạch Thư Hân thấy bọn họ không động đậy gì thì quát lên một tiếng, những người kia đi ra ngay lập tức.
“Ngôn Hải, anh đưa Hứa Minh Tâm tới phòng y tế trước đi, ở đây giao cho tôi là được rồi.”
“Thư Hàn…”
Hứa Minh Tâm không lo cho mình mà lo rằng Bạch Thư Hân quá xúc động, lỡ làm bị thương người khác thì sao đây.
Bạch Thư Hân ném cho cô một ánh mắt yên tâm rồi để cho Ngôn Hải dẫn Hứa Minh Tâm đi. Bạch Thư Hân thấy hai người đã đi xa thì mới quay người nhìn đám người Tô Lê Duyệt, bắt đầu ma sát tay.
Tô Lê Duyệt nhìn Bạch Thư Hân như nhìn thú dữ, cô ta không ngừng lùi lại phía sau.
“Cô… cô muốn làm cái gì. Tôi nói cho cô biết, nếu chuyện này mà để cho cố vấn biết thì không tốt đâu!”
“Cô đừng động đậy, để tôi đánh một trận cho đỡ tức rồi chúng ta đi tới trước mặt cố vấn nói chuyện. Bà đây đã ghét cô từ lâu rồi, mẹ..”