Chương 1664
Kỷ Nguyệt Trâm đang ủ rũ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, một giọng nói vang lên: “Chủ ba Trung, em có chuẩn bị chút hoa quả”
“Vào đi.”
Hứa Minh Tâm đẩy cửa đi vào thì đập vào mắt là một cô gái trạc tuổi mình, thân hình cô ta tựa như hết sức mỏng manh yếu ớt nép vào lòng Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy không ngờ đúng lúc Hứa Minh Tâm mở cửa đi vào, Kỷ Nguyệt Trâm lại mềm oặt như không có xưởng sà vào lòng anh.
“Ôi thật xin lỗi, tôi đứng không vững.” Giọng điệu Kỷ Nguyệt Trâm nghe ra hết sức giả tạo, ngay sau đó cô ta chống tay vào mép bản đứng lên rồi lại ngã xuống, cố tình chống tay vào đùi Cố Gia Huy, thân hình theo đó áp vào người anh.
Cố Gia Huy cau mày, phản ứng đầu tiên là đầy cô ta ra, nào ngờ Kỷ Nguyệt Trâm lại nhỏ giọng nói một câu: “Anh dám đẩy ngã tôi, tôi không thèm giúp anh nữa. Thái độ khi nhờ và người khác vậy à?”
Cố Gia Huy siết chặt nắm tay, vẻ mặt hết sức kiểm chế, đành để mặc cô ta láo nháo một hồi.
Kỷ Nguyệt Trâm thư thái đứng lên tiếp đó dựa vào bên cạnh Cố Gia Huy một cách tự nhiên, nhìn hai người hết sức thân mật.
Sau đó cô ta nhưởng mày tỏ vẻ kiêu ngạo nhìn Hứa Minh Tâm một cách khiêu khích.
Hứa Minh Tâm có chút hoảng hốt bởi vì trước đây cô chưa từng gặp qua Kỷ Nguyệt Trâm nhưng cô lại cảm thấy khuôn mặt này rất quen thuộc, giống như cô đã từng gặp qua ở đâu đó. Cô cố gắng lục lại trong trí nhớ vẫn không thể nhớ ra, cuối cùng có xác nhận bản thân chưa từng thấy qua người này. Cô tự hỏi cô ta là ai và có quan hệ gì với Cố Gia Huy?
Bàn tay Hứa Minh Tâm siết chặt đĩa hoa quả, cô cất giọng đều đều: “Gia Huy, đây là khách của anh a?”
“Cô Minh Tâm phải không?
“Để tôi dặn đầu bếp chuẩn bị, nhân tiên tôi đi làm đồ uống luôn. Anh muốn uống gì? Vẫn là cà phê xay à?”
“Uống trà, hay nghe theo em đó.”
“Um, moa moa.”
Hứa Minh Tâm mìm cười rồi quay người đi chuẩn bị mọi thứ.
Kỷ Nguyệt Trâm không tin vào mắt mình, quay sang hỏi Cố Gia Huy: “Không phải chủ rộng lượng như vậy à? Có khi nào đợi tôi đi khỏi rồi cô ấy mới cãi nhau một trận này lửa với anh “Không đâu, bởi vì cô ấy tin tưởng tôi, biết rằng tôi nhìn cô không vừa ý nên sẽ không tức giận đâu.” Cố Gia Huy nhếch miệng cười cười nói.
Kỳ Nguyệt Trầm ngắm nghĩ lời anh nói, tín nhiệm thì tín nhiệm, tại sao Cố Gia Huy còn phải nhấn mạnh rằng anh ta nhìn mình không vừa ý
Kỷ Nguyệt Trâm chợt ngộ ra, mắng Cố Gia Huy: “Cố Gia Huy, anh quá đáng rồi đấy. Tốt xấu gì tôi cũng là người giúp anh mà!”
“Người thật việc thật, có gì nói đấy thôi!” Cố Gia Huy nhún vai tỏ vẻ vô tội.
Kỷ Nguyệt Trâm tức đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này cửa mở ra, bánh ngọt được đưa lên.