Chương 158
“Cái… cái gì?”
“Làm gì có giấc mơ nào chân thật vậy chứ? Sao em lại đần như thế hả?”
Cố Gia Huy gõ gõ đầu của Hứa Minh Tâm, sau này anh cũng chẳng dám để cô đi ra ngoài một mình nữa. Đầu óc không được tốt lại còn xinh đẹp, nếu bị người ta bắt cóc thì làm sao bây giờ?
“Đây… không thể nào được, sao anh có thể…”
Hứa Minh Tâm muốn vuốt mặt anh nhưng lại cẩn thận từng li từng tí, cô có chút không dám chạm.
Cố Gia Huy nắm chặt tay của cô rồi để lên mặt mình.
Nơi này làm gì còn dấu vết bị bỏng, mềm mịn như lúc ban đầu.
Chỉ có vết thương trên lông mày là còn tồn tại, tăng thêm cho Cố Gia Huy một chút sự hung dữ, khiến người ta nhìn vào mà cảm thấy sợ hãi.
Chỉ là Hứa Minh Tâm đã thấy quen nên cũng chẳng cảm thấy gì.
Đúng là Cố Gia Huy, cô không có nằm mơ! Vậy tại sao anh lại lừa mình lâu như thế?
Hứa Minh Tâm vừa nghĩ tới chuyện này thì bắt đầu sợ tới nỗi run lẩy bẩy, không khỏi cảm thấy uất ức trong lòng.
“Anh không tin em ư? Bởi thế nên mới thăm dò em?”
Mắt của Hứa Minh Tâm đỏ bừng, cô cất lời truy hỏi.
Cố Gia Huy thấy cô khóc thì trái tim anh như thắt lại.
Anh dùng lòng bàn tay ấm áp lau nước mắt cho cô rồi nói với vẻ đau lòng: “Lúc đầu anh nghĩ như thế, thứ hai là anh cần bề ngoài xấu xí này để đánh lừa kẻ thù. Bởi vậy nên cho dù sau này anh chắc chắn em là người anh
“Nhưng anh có thể nói cho em biết mà, em cũng sẽ không nói bậy ra ngoài, em chắc chắn sẽ bảo vệ bí mật của anh! Nói cho cùng thì cũng là anh không tin em.”
Hứa Minh Tâm vẫn cảm thấy tủi thân.
Bạch Thư Hân nói đúng, lời của đàn ông không đáng tin!
“Sao anh lại không tin em được chứ, chỉ là anh đang chờ cơ hội thích hợp. Anh biết là anh sai, em trừng phạt anh như thế nào cũng được.”
“Em có thể phạt anh hôn em, cũng có thể phạt anh mua bánh gato cho em, hoặc là dạy bài cho em. Nếu như những thứ này đều không đủ thì em cũng có thể đánh anh một cái, nếu em nỡ.”
“Anh cho rằng em không nỡ ư?”
Hứa Minh Tâm thở phì phò rồi nói, cô trực tiếp đấm vào ngực anh, dùng rất nhiều sức. Nhưng người đàn ông trước mặt lại bình chân như vại, chẳng hề cảm thấy đau đớn.
Cố Gia Huy xoa xoa nắm đấm nhỏ của cô rồi hỏi: “Đau không?”
“Anh là sắt thép à? Sao lại không cảm thấy đau chứ?”
Lực tác dụng có qua có lại, cô đã cảm thấy đau như thế thì Cố Gia Huy cũng không thể không đau. Chỉ là anh không thể hiện ra ngoài mà thôi.
“Không đau, ngọt lắm.” Anh nói với vẻ dịu dàng, khiến cho trái tim cô run lên.
Anh ấy nói rất ngọt.
Cảm thấy một cú đấm ngọt ngào ư.
Là Cố Gia Huy điên rồi hay là cô điên đây?