Chương 1717
Cô hít vào một hơi lạnh liên ảnh hưởng đến vết thương nhỏ trên bắp chân.
“Đừng nhúc nhích, bác sĩ bảo em phải nằm im”
Bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc, làm cho trái tìm cô đập liên hồi Lúc này cô mới để ý đến trong phòng bệnh còn có thêm một người nữa Anh vừa mới từ phòng vệ sinh bước ra, trên tay cầm một chậu nước, nhìn bộ dạng giống như đang định lau mặt cho cô.
Gặp lại nhau, trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó chịu không nói nên lời Gô cần môi, không nói gì.
“Lần sau, nếu như em còn dám rời xa anh, anh sẽ chặt gấy chân của em”
Anh giả bộ nói lời độc ác, vốn định là trêu chọc cô, làm cho bầu không khí vui vẻ hơn, nhưng nghĩ đến cô lại cụp mắt xuống bật khóc.
Những giọt nước mắt lăn dài rơi xuống, như những viên trân châu bị đứt chỉ.
Ngay lập tức, trong lòng Cố Gia Huy liền trở nên bối rối, đưa tay lên lau nước mắt cho cô, nói: “Anh đang đùa mà, anh làm sao đành lòng chặt chân của em được chứ”
Nhưng cơ thể cô lại đẩy anh ra, không cho anh làm, tự mình tùy tiện lau.
“Em không tin anh”
Ngón tay anh hơi cứng đờ, lơ lửng trên không trung, làn gió nhẹ nhàng xuyên qua khe hở, có chút lạnh, cũng có chút thất vọng.
Nghe Hứa Minh Tâm nói như thế, anh cảm thấy trái tim mình vô cùng đau đớn.
Cô không tin anh?
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng bản thân anh lại nghe rõ ràng từng chữ một.
Bọn họ như thế nào, chẳng lẽ trong lòng mỗi người không biết sao?
“Em biết em đã gây ra cho
“Nếu như anh muốn cùng với Lucia tránh khỏi mọi nghỉ ngờ, thì anh có thể tìm người khác, tại sao lại muốn tìm tới em?”
“Em đang nói cái gì vậy? Anh ghét bỏ em lúc nào? Anh không tìm đến em, vậy thì anh có thể tìm ai bây giờ, người mà anh thật sự muốn kết hôn?”
“Thật sao? Nhưng mà chính miệng anh nói người anh yêu chính là Lucia, mấy năm qua anh đều không thể quên được cô ấy. Sở dĩ anh từ chối cô ấy là bởi vì thân phận của hai người, chính mi: anh nói trái tim và cơ thể của nh đều mãi mãi chỉ thuộc về cô ấy… chẳng trách chưa bao giờ anh động vào em”
“Căn bản là anh không phải đang chờ em lớn mà vốn là đang ghét bỏ em bởi vì em chưa trưởng thành!”
Trong lòng của Hứa Minh Tâm cực kỳ ấm ức, không phải là chê cô ngực nhỏ hay sao?
Bẩm sinh không được, ngày qua ngày cô cũng cố gắng, nhưng mãi không to lên được thì cô biết làm gì đây?
Cố Gia Huy nghe cô nói như thế, không biết nên khóc hay nên cười.
Rốt cuộc thì cô gái nhỏ này nghe được những lời nói linh tỉnh này ở đâu chứ?
“Anh chưa từng nói như vậy, em nghe được những lời này ở đâu thế?