Chương 1728
Hứa Minh Tâm nghe thấy mà cau mày, nhìn Cố Gia Huy đang bất tỉnh trên giường bệnh, trái tim cô khẽ run lên.
Vết thương nào trước lúc uống bia và đánh nhau… khiến anh đau đớn đến vậy.
Lần đầu tiên… cô thực sự cảm thấy sự tuyệt vọng từ anh.
Cố Gia Huy, anh là người như thế nào thế?
Giống như một vị chiến binh, sẽ không bị đánh bại bởi bất cứ điều gì, sẽ không bao giờ gục ngã. Nhưng trong quán bar, khoảnh khắc anh khó khăn bước về phía cô ngay lúc đó…cô đã thấy cả tuyệt vọng lẫn sức sống.
Điều gì đã xảy ra khiến anh trở thành như thế này?
Anh hôn mê rất lâu, cả ngày lẫn đêm, đến tối hôm sau mới tỉnh dậy.
‘Vết thương ở chân chưa lành, đi lại còn khập khiễng nhưng cô nhất quyết muốn chăm sóc cho anh.
Cô không thể hiểu nổi mình là một người què quặt làm sao có thể giúp đỡ cho Cố Gia Huy.
Liệu điều này có chứng tỏ cô có thể bảo vệ anh trong những khó khăn trong tương lai không?
Khi nhìn thấy Cố Gia Huy mở mắt ra, cô không hề bối rối mà ngược lại rất bình tĩnh.
Anh chăm chú nhìn trần nhà hồi lâu, sững sờ?
“Cố Gia Huy…anh tỉnh rồi sao?”
Anh đưa mắt phượng nhìn cô.
Bộ dạng vô hồn của anh khiến cô rất sợ hãi.
Anh nhìn cô rất lâu, giống như lần đầu tiên nhìn thấy cô, trong mắt anh ánh lên một điều gì đó kỳ lạ Thời gian trôi qua, cô có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim của mình, đang dần dần tăng tốc.
Cô nghĩ anh chẳng lẽ lại
Chẳng lẽ, một cảnh tượng cẩu huyết như vậy lại xảy ra đối với cô ấy sao?
Hồi lâu, anh nhắm mắt lại nói: “Minh Tâm, anh bộ dạng như này… Có phải nhìn không giống người lắm đúng không?”
Nghe đến cái tên này cô đã cảm thấy an tâm anh vẫn còn nhớ cô, chưa mất trí nhớ.
Chỉ là nữa câu sao đó anh có ý gì chứ?
“Anh vốn dĩ là người, sao tự nhiên lại nói mình không giống người chứ?”
“Minh Tâm, anh mệt quái”
Năm chữ ngắn ngủi này như đỉnh đóng cột, đâm thẳng vào trái tim Hứa Minh Tâm một cách mãnh liệt, khiến trái tìm cô cười thâm.
Mệt sao?…Cố Gia Huy nói anh ấy mệt sao?
“Gia Huy à, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, đến em cũng không thế kế sao?”
“Minh Tâm, nói ra không sợ em chê cười nhưng hóa ra cuộc sống của anh bi đát thé này đây”
Hứa Minh Tâm chưa bao giờ nhìn thấy Cố Gia Huy như thế này, thiếu sức sống, giống như một con rối dây. Sự mệt mỏi có thể nhìn thấy được rõ ràng.
Trái tim, bộ não và linh hồn của anh đang kiệt sức Anh ấy nói tất cả mọi thứ về Cố Trường Quân và lặp lại nó như thể đang tự chế giêu bản thân.
Hứa Minh Tâm không bao giờ ngờ rằng Cố Trường Quân vẫn còn sống, và đó là K bên cạnh dosh.