Chương 1755
Cố Yên nghe xong những lời này thì thở phào nhẹ nhõm.
“Người anh em, em biết là em đã không tin lầm người, anh đúng là người đàn ông chân chính”
Cố Yên vỗ vỗ lên vai anh, cô cũng to gan thật.
“Em có biết tại sao tối qua anh không làm gì em không?”
“Bởi vì anh chân chính”
“Sai, đó là vì anh không hồ đồ như em, say nhữn người”
Nói đến đó, anh nhướn người qua là muốn hôn cô.
€ô có chút giật mình, tiếp theo đó là một cái tát.
Vi là phản ứng khá mạnh nên cô tát có phần rất mạnh, khuôn mặt Lý Hoàng Pháp lệch sang một bên, vết hän ngón tay in rõ trên mặt anh.
Cô trợn tròn mất, hoảng loạn thu tay về: “Anh lại giở trò đùa lưu manh gì vậy? Anh bị bệnh à?”
“Anh đúng là có bệnh, vì vậy anh mới suốt ngày nghĩ đến em, không quên được em.
Những chuyện của em với Lệ Nghiêm, anh đều biết cả rồi. Bây giờ anh vẫn còn có cơ hội không?”
Nhắc đến Lệ Nghiêm, chốc lát sắc mặt cô trở nên ảm đạm tối tăm. Cô khẽ nhếch môi, mãi không thốt lên lời.
“Cố Yên nghe lệnh, trả lời vấn đề của cấp trên”
“Anh… anh đâu có phải cấp trên trực tiếp của em, ra lệnh không có hiệu lực”
“Em muốn anh tận tay xin phép tổng bộ, để em chính thức trở thành bác sỹ độc quyền của anh sao?”
“Em đâu có ra chiến trường”
“Đây là mệnh lệnh, hãy trả lời anh”
Lý Hoàng Pháp mặt nghiêm nghị, tỏa ra uy nghiêm của một sỹ quan.
Cố Yên thở ra một hơi: “Em không biết, tâm trí em hiện tại đang rất rối bời, không khẳng định cũng không
“Em không biết, em thật sự không bi “Không biết cũng tốt, ít nhất cũng không hoàn toàn tuyên bố anh bị loại”
Anh ta bỗng nhiên ôm lấy cô, dùng nhiều sức như thế, cô giấy dụa đẩy ra, mà đánh không lại sức lực của anh ta, cuối cùng chỉ có thể đứng yên lại Cô thậm chí đang nghĩ, năm nay cô sẽ kết hôn, chẳng lẽ là kết hôn cùng với Lý Hoàng Pháp.
Lý Hoàng Pháp đúng thật là một người đàn ông không tệ, sau khi kết hôn cũng nhất định rất lo cho gia đình.
Nhưng mà… Thật sự là cô ta muốn gả sao? Trong lòng của cô tự dưng cảm thấy mờ mịt.
Cuối cùng, anh ta buông lỏng thân thể của cô ra, nói: “Gần đây mới mở một công viên trò chơi rất lớn, đi chơi một chút, thế nào?”
Rõ ràng là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại chắc chản như vậy, không được nói chen vào, thậm chí đều đã có ý bắt đầu xuất phát. Anh ta căn bản là không cho cô cơ hội trả lời Cô bĩu môi, trầm mặc không nói gì. Cô quay lại kéo cửa kính xe xuống, gió thu thổi vào, lòng của cô đang vô cùng rối loạn. Cô nhìn thấy cảnh vật nhanh chóng biến mất ở ngoài, đầu óc trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì.
Cả tim cũng đang trống rỗng, còn có thể lấp đi được không?
Hứa Minh Tâm đã ăn xong điểm tâm, ở bên ngoài đi dạo thật lâu Kỷ Hồng Thanh một mực khuyên cô trở về, nhưng cô vẫn đang giận.