Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1783


trước sau

Chương 1783

“Ừ, thôi được”

Phó Tây Du không chút do dự trả lờithời khác này Minh Tâm mới không thể không nhận ra người đàn ông trước mặt,trước đây cô vẫn luôn không để ý đến sự nguy hiểm của anh Nhưng hôm nay anh ta có thể tự do ra vào Kettering như không có ai, có thể thấy anh ta cũng rất lợi hại.

Tại thời điểm đó, phu nhân ở dưới tâng hầm của tòa lâu đài.

Bên trong trống trải, chỉ có một từng ngăn từng ngăn nhà tù bằng sắt.

Trên người Josh vết máu loang lổ, tiếng thở thoi thóp, trên người toàn vết đòn roi.

Khóe miệng anh ta cũng đầy máu, mắt sung đỏ, không mở được mắt ra.

Anh đã không còn có thể phát ra âm thanh nữa.

Mắt anh ta chỉ hé hé mở, đờ đãn, mơ hồ nhìn lên trần nhà.

Xung quanh đều tĩnh lạng đen tối không chút ánh sang,có lúc anh ta nghĩ anh ta thực nào đáng sợ như bà! Muốn sống không được, muốn chết không xong, bà chính là ác ma, bà sao có thể đối xử với máu mủ ruột thịt của bà như vậy. Anh hai anh ấy cũng là con ruột của bà, sao bà có thể làm như vậy”

“Nó sinh ra chính là quân cờ, vì con mà sinh, vì con mà chết, con không thể hoàn thành đại nghiệp, mẹ cũng không muốn để nó chết, nó chính là bước đệm trên con đường thành công của con. Nhưng mẹ sẽ để cho nó sống không bằng chết. Đây là cái giá con phải trả khi con lừa gạt mẹ. Diên,trước giờ con chưa từng lừa gạt mẹ, cũng chưa từng chống lệnh của mẹ. Nhưng hai năm gần đây, năm lần bảy lượt con lừa dối mẹ, phản bác mẹ, tất cả nguyên do đều từ Hứa Minh Tâm, mẹ kiên quyết không thể buông tha”

“Nếu như con không thể cưới người con gái con yêu thương về đây, vậy thì mẹ sẽ giúp con diệt cỏ

tận gốc, không để cô ta trở thành vật cản đường con”

“Cô ấy không yêu tôi, bà sao lại chia cắt?

Bà đúng là điên thật rồi! Bà muốn gia tộc Kettering đến vậy sao?”

“Đúng vậy, đúng là mẹ rất muốn có gia tộc Kettering.” Phu nhân đôi mắt sắc bén: “Con đừng tưởng rằng không tranh không cướp thì có thể sống sót sao? Mẹ không tranh không cướp đã đổi lại được những gì? Hai người con trai….biến thành như thế này. Vậy mẹ muốn trở thành người mạnh nhất quyền lực nhất, không ai có thể thay thế. Bây giờ con hận mẹ, nhưng sau này con sẽ phải cảm kích mẹ”

“Mẹ không phải đang hại con mà là mẹ đang giúp con!”

“Tại sao lại là tôi, mấy năm nay anh hai vẫn chưa làm vừa lòng bà sao?”

“Anh ấy rõ ràng là vì bà làm bao nhiêu việc như thế, tại sao bà lại cứ nhất định phải chọn đứa tàn phế như tôi”

Diên khàn giọng nói.

Vấn đề này cậu đã nghĩ hai mươi ba năm nay cũng nghĩ không xong, tại sao lại chọn một người tàn phế như cậu, .Josh rốt cục là có chỗ nào không bằng cậu chứ?

Có lẽ nào anh ấy thích con trai, không có cách nào thừa kế gia tộc sao?

Từ nhỏ, mẹ đã mặc định, anh ấy vĩnh viễn là người chịu phạt thay cậu.

Cậu biết Josh rất hận cậu, nhưng cũng giống như .Josh, anh ấy với cậu đều hận mẹ.

Người mẹ mà cho bọn họ sinh mạng này, lại mang bọn họ dạy dỗ thành dã thú, quên đi sự lạnh lẽo và ấm áp của sự sống chỉ còn sự tàn nhãn và khát máu.

“Nó làm sao mà so sánh được với con”

Phu nhân trầm mặc nói.

“Nếu lần sau con còn chống đối lại mẹ thì ngày mai người ngồi trên chiếc xe lăn kia sẽ là nó”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện