Chương 1809
“Bối có chỗ nào là đang lâm trận mới phản chiến không, bố không phải đã phản chiến hơn hai năm rồi à?”
Cố Gia Bảo cười hi hi nói ngược lại trai mình, đối với câu trả lời này Cố Gia Huy thế mà không thể phản bác lại được.
“Ăn nhiều một chút, con gầy quá đấy”
“Cảm…cảm ơn ba ạ……
Hứa Minh Tâm ngại ngùng kêu lên một tiếng, vừa nghĩ đến tất cả mọi người đêu đã biết tối qua cô và Cố Gia Huy đã làm chuyện xấu gì, cô liền cảm thấy không còn chỗ nào dung thân.
Thật là mất Hứa Minh Tâm ăn xong bữa trưa liền quay về phòng năm vật ra, thực sự cô cũng không đi được, lúc đứng hai bên đùi đau đến mức không còn sức lực. Không thể làm được việc gì nữa.
Cố Gia Huy bùng nổ năng lực làm chồng, bế cô lên ra ra vào vào, chạy lên tầng rồi lại chạy xuống tầng, Đến buổi tối, mọi người trong nhà nghĩ rãng có thể an an ổn ổn mà đánh một giấc ngủ ngon, lại không nghĩ rằng phòng chính của đôi vợ chồng trẻ lại truyện đến âm thanh không thể nào hình dung được đến.
Cố Gia Bảo cau chặt lông mày, gọi chú An tới: “Xảy ra chuyện gì đây? Sao lại vẫn kêu thảm thiết thành như thế này? Tôi nói cái tên nhóc chết tiệt này rốt cuộc có biết thương hương tiếc ngọc là gì không thế!”
“Ông chủ à. Tôi có một câu không biết có nên nói ra hay không…”
Chú An lúng túng nói “Mau nói đi, nói với tôi mà lúng ta lúng túng làm cái gì?”
“Tôi vừa cho tiếp thuốc vào rồi…” Giọng chú An run run nói.
Cố Gia Bảo ngẩn cả người: “Tối qua chúng nó cũng làm chính sự rồi, ông cho thuốc nữa vào làm gì?
“Không phải tối qua ông bảo tối làm sao?
Sáng nay cũng không bảo tôi là không cho ¡ không dám không làm
Cố Gia Bảo trợn trắng cả mắt, nhìn vào đồng đội heo của mình.
Ông vô cùng đau đớn đỡ lấy trán: “Chú An à, bộ não là một đồ vật tốt, mong ông có thể có nó. Nếu con trai và con dâu tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ liều mạng với ông đấy!”
Chú An nghe vậy, biểu thị bản thân rất vô tội Ngày hôm sau, bác sĩ phụ khoa tới nhà khám, kết luận bởi vì vết rách mà trong nửa m chuyện vợ chồng.
‘Vẻ mặt của bác sĩ phụ khoa vô cùng kì quái, nói: “Cái đó…vừa mới tân hôn, tiết chế một chút…”
Cố Gia Huy Và Hứa Minh Tâm nghe bác sĩ nói vậy, một người lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một người cũng lặng lẽ vùi đầu vào giường.
Lần mất mặt này phải mất mặt đến lúc làm ông bà ngoại mất.
Cố Gia Huy tiễn bác sĩ phụ khoa đi rồi, cũng thuận tiễn luôn cả Cố Chí Thành đi luôn “Con trai à, không thế trách bố được, là cái ông An kìa! Bố có lòng tốt mà!”
Cố Gia Bảo không chết tâm mà giấy giụa nói, còn muốn tiếp tục ở đây thêm một lát nữa.
“Bố cứ tiếp tục thế này, con và Minh Tâm không có sinh hoạt vợ chồng hạnh phúc được đâu. Bố đã bao nhiêu tuổi rồi, còn không nghiêm túc, không biết xấu hổ, bố cứ thế này thì phải làm sao?”
Gố Gia Huy tức đên đau cả đầu nói.
“Bố thế này không phải vội sao? Lỡ như con xảy ra bất trắc gì, ít nhát thì Minh Tâm cũng có thể lưu lại đời sau cho nhà Gố ta!”