Chương 1861
“Anh biết sai lâm của bản thân khó có thể bù đắp, anh chỉ là một người bình thường, lại yêu đến hai người. Anh cũng rơi vào tình cảnh khó khăn, chỉ có thể… Làm kẻ ác trong mắt em. Hiện tại Cố Trường Quân đã chết, anh bây giờ là K”
“Cho nên… Chuyện tình cảm lúc trước của chúng ta hãy coi như đã tan thành mây khói, nếu không…”
“Trong lúc nguy cấp nhất, là cậu ấy đã cứu anh. Cậu ấy cho anh một sinh mệnh mới, một cuộc sống đây nắng ấm. Cho nên… Anh chỉ có thể để em thất vọng, anh biết em rất hận anh,không thì em cứ cho rằng anh đã chết.
Nếu em không thể chấp nhận được chuyện này, có thể gi3t chết anh. Nhưng một khi anh còn sống… Anh sẽ trở về bên cạnh .Josh, chăm sóc cho cậu ấy cả đời.”
Cố Trường Quân không chút do dự nói, những lời này sớm đã được anh chuẩn bị từ rất lâu.
Anh ta dự đoán được, sớm có một ngày sẽ gặp mặt cô ấy, cùng cô ấy nói chuyện này.
Anh ta để tay lên ngực tự hỏi, trong hai người, người anh ta yêu là ai.
Josh…
Bản thân anh ta không thể phân thân làm hai người để ở bên Josh và Ôn Thanh Vân.
Yêu một người là phải toàn tâm toàn ý, ở bên nhau không chia cắt, nếu không…Sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Anh ta của sáu năm trước sống chết đòi ở bên Ôn Thanh Vân.
Nhưng hiện tại, người khiến anh toàn tâm toàn ý ở bên là Josh, Bọn họ đã trải qua những gì, người ngoài sẽ không thể biết được, có một số việc, chỉ có bọn họ mới rõ.
Trải qua sáu năm với biết bao thăng trầm, tình cảm càng trở nên bền chặt hơn.
Ôn Thanh Vân nghe thấy như vậy, trái tim giống như bị một
Máu tươi chảy đầm đìa, tan nát, đau đớn vô cùng.
Anh ta thà lấy cái chết để xin lỗi, cũng nhất quyết không chịu đến với cô ấy.
Vì một người đàn ông… Lại khiến anh dứt tình với cô ấy!
Bọn họ thật lòng yêu nhau, vậy còn tình cảm của cô?
Hai tay giấu dưới bàn đã nắm chặt thành quyền, móng tay bấm thật sâu vào da thịt hiến bản thân cảm thấy đau đớn.
Mỗi hô hấp đều trở nên nặng nề, phổi giống như bị tắc nghẹn khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu Sáu năm…
Sáu năm chờ đợi để được kết quả như vậy.
Cô ấy ngước đôi mắt nhìn lên trân nhà, cố gắng kiềm chế không để nước mắt rơi xuống.
Cô ấy day mi mắt, nói: “Cố Trường Quân, chung †a cũng không còn là trẻ con, chuyện tình cảm vốn dĩ là em cùng anh tình nguyện đến với nhau. Em rất yêu anh cho nên không muốn đứng về phía đối đầu với anh. Em buông tay…
Cố Cố là con của em, em nhất định không buông tay con bé, anh không có quyền mang con bé đi. Từ nay về sau, chúng ta đường ai lấy đi, không ai nợ ai.”
“Anh không cần cảm thấy có lỗi với em, cũng không nhất thiết phải âm thầm ra tay giúp đỡ. Cố Cố là do em sinh ra, em với anh cũng không có kết hôn, anh càng không sai điều gì. Đứa nhà là con của em, bố nó… Trùng hợp lại chính là anh mà thôi. Em có thể buông tay để giúp anh đến với hạnh phúc mị Nhưng em nhất định sẽ không chúc phúc cho anh, anh cũng Josh tự giải quyết mọi chuyện cho tốt”