Chương 1892
Cùng bác sĩ nói chuyện với nhau, đúng là Christy về nhà mẹ đẻ dưỡng thai.
Christy nghe được lời này, trái tim khế run, theo bản năng vuốt ve bụng nhỏ hơi phồng lên của chính mình.
Hiện giờ… đứa bé đã lớn bốn tháng rồi, bác sĩ nói thai nhỉ thật sự yếu, vẫn như cũ không thể rời khỏi nguy hiểm, còn cần phải chăm sóc thật tốt.
Christy không dám thiếu cảnh giác, đây là ràng buộc duy nhất mà cô ta có thể bắt lấy Ôn Mạc Ngôn!
Cô ta vừa mới tiễn bác sĩ đi, mệt mỏi mà trở về phòng bệnh, lại phát hiện ra anh ta đã đứng dậy.
“Như thế nào mà anh lại đứng dậy rồi, không phải anh còn ở Điếu Thuỷ..”
Cô ta còn chưa nói xong, Ôn Mạc Ngôn bước lại gần siết chặt cổ tay của cô ta, lạnh giọng hỏi: “Thôi miên? Em dùng thôi miên đối với anh sao?”
“Em…”
Ánh mắt Christie lóe lên: “Em là vì anh nên mới làm như vậy, không lẽ anh đã quên cô ấy đã đối xử với anh như thế nào, làm cho anh đau khổ ra làm sao?”
“Vậy thì em cũng không nên dùng thủ đoạn đê hèn như vậy, khiến cho anh quên cô ấy sau đó cưới em!”
“Cô ấy có gì tốt, lấy tiền của chị gái như thế cũng đủ hiểu là cô ấy không hề yêu anh, vì cái gì mà anh vẫn cố chấp nhớ mãi mà không quên? Em yêu anh nhiều năm như vậy, rốt cuộc thì em có chỗ nào thua cô ấy!”
“Em rất tốt trong tất cả mọi việc, nhưng là anh không xứng!”
Ôn Mạc Ngôn âm trầm nói, định đóng sầm cửa rời đi, nhưng Christie vội vàng gọi lại.
“Ôn Mạc Ngôn, em không quan tâm anh có xứng hay không xứng, hiện tại anh đã là chồng của em, em lại còn đang mang thai đứa con của nhà họ Ôn! Hơn
“Cho dù anh có nhớ tới, đối với em có nhiều bất mãn thì thế nào? Em vẫn là vợ anh cuộc hôn nhân này… sẽ kéo dài cả đời!”
Đôi mắt cô ta hơi hồng, nhưng vẫn không chịu thua, quật cường nói.
Ôn Mạc Ngôn dừng bước chân, hơi quay đầu nhìn lại, ánh mắt hung ác âm trầm đến đáng sợ.
“Em nói không sai, là nhà họ Ôn vô dụng, cần phải dựa vào quan hệ của em. Cô Christie, anh nhất định sẽ hầu hạ em thật tốt. Nếu em muốn anh, anh sẽ cho. Nếu em muốn vị trí của bà Ôn, anh cũng sẽ cho, và nếu như em muốn mạng sống của anh thì cứ cầm lấy”
“Nhưng nếu muốn anh yêu em, đời này.
không thể nào. Dù em sinh ra con của anh thì sao? Trừ bỏ việc nó sẽ là người thừa kế nhà họ Ôn, thì những cái khác sẽ không có. Nếu muốn yêu thì em tự yêu, anh không có thời gian rảnh!”
Ôn Mạc Ngôn lạnh lùng nói.
“Anh… đây là máu thịt của chính mình!
Làm sao anh có thể nói những lời như vậy?”
“Kết quả như thế này, không phải em đã sớm đoán được rồi sao. Anh không yêu em, ngay từ lúc bắt đầu đã nói rõ cùng với em, em dùng nhà họ Ôn để giữ anh, anh thân là con trai, không thể không đồng ý”“
“Nhưng khác… em sẽ không nhận được bất cứ điều gì. Đây là quả báo của anh, và nó cũng là quả báo của em”
Giọng điệu của Ôn Mạc Ngôn lạnh lùng, không có một chút cảm xúc gì.