Chương 1901
Phía dưới đều khen ngợi, gửi các kiểu phần thưởng cho tác giả.
Lúc viết đến nhân vật phản diện, phía dưới sẽ là một mảnh mắng chửi, có người kêu oan với tác giả, nói nhanh chóng giết chết nhân vật phản diện này đi, cứ lắng lơ.
Cấp cưới nơm nớp lo sợ đọc xong rồi, cũng biết được do ai viết.
Cậu chỉ có thể nói, cô chủ cả tuyệt đối là một nhân tài, là một ngôi sao đang từ từ mọc lên trong giới văn học.
“Nói chuyện từ đầu tới cuối!” Kỷ Thiên Minh nghiến răng. “Công là Lục Tĩnh, thụ là An Nhiên, trước đó tung đường ngọt sủng. Nhưng lúc năm mươi nghìn từ, xuất hiện một sếp lớn phản diện, mà cậu chủ là cấp dưới trai lơ của nhân vật phản diện, mến mộ nam chính, cho nên vẫn luôn tìm thủ đoạn gây cản trở. Ở trong này xuất hiện tổng cộng mười ba nhân vật phản diện, nhân vật của Sẽ không xuống giường vừa xuất hiện..
“Đang trän trọc không yên với các nhân vật phản diện, bên này thổi gió bên tai, bên kia xúi giục người ta làm chuyện xấu. Hễ là đến phần diễn của cậu, miêu tả vô cùng cẩn thận và tỉ mi… Hơn nữa trong truyện, cậu còn là một thụ cuồng ngược..”
Cấp dưới run rẩy nói, thiếu chút nữa cản vào đầu lưỡi của mình.
Kỷ Thiên Minh nghe nói như thế, suýt nữa chống đỡ không được, thân thể chật vật lung lay một chút.
Anh ta chết lặng.
Anh ta biết mình áp bức Kỷ Nguyệt Trâm quanh năm, cứ thích nhìn cô ta không ưa mình, dáng vẻ làm xẵng làm bậy, làm hùm làm hổ, lại không làm gì được mình.
Nhưng, dù sao anh ta cũng là anh ruột của cô ta đấy!
Cô ta lại tàn nhẫn như thế, dùng cách dã man và vô nhân đạo như vậy cho anh ta một kích trí mạng!
Tên tuổi lừng lấy một đời của anh, tất cả đều hủy trong truyện của cô ta.
“Cậu chủ…
“Nói!”
Kỷ Thiên Minh nghiến răng nói, tiếng này hoàn toàn thoát ra từ trong kế răng.
Năm tay không tiếng động mà xiết chặt lại, gân xanh nhảy lên kịch liệt, các đốt ngón tay trắng bệch.
Cấp dưới cảm nhận được sự đàn áp của từ trường, cơ thể anh ta đã run rẩy thành cái sàng.
Cậu ta tiếp tục nói nội dung tiếp theo.
“Trong chương mới nhất, cuối cùng cậu cũng quyến rũ được nam chính, bò lên giường của nam chính…”
“..” Đầu Kỷ Thiên Minh đầy vạch đen, cảm thấy câu nói của người xưa rất có lý.
Chỉ có phụ nữ và kẻ hèn là khó nuôi! “Tác giả còn để lại lời nhän ở cuối chương, nói ý kiến của người đọc đối với cậu rất nhiều, vừa thèm nhỏ dãi kỹ nghệ cao siêu của cậu, thâu tóm tất cả nhân vật phản diện, lại vừa hận thiết lập tính cách của cậu đến ngứa răng.
Vừa dứt lời, Kỷ Thiên Mình vỗ mạnh xuống mặt bàn một cái, ầm một tiếng phát ra.
“Cấp dưới xin lui xuống”
Cấp dưới vội vã nói, không đợi Kỷ Thiên Minh đáp ứng, đã nhanh chóng chuồn khỏi.
Nếu không đi, sẽ vô cớ gặp họa.
Kỷ Thiên Minh giận đến cả người run rấy, đi thẳng vào phòng của Kỷ Nguyệt Trâm.
Cô ta đang đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa gõ bàn phím, hoàn toàn không nghe được tiếng mở cửa và tiếng bước chân Hồn nhiên không biết, có người nguy hiểm đang tới gần mình.
Cô ta đang viết chương mới cho hôm nay.