Chương 1909
“Ở nhà với vợ, hưởng tuần trăng mật và thế giới riêng của hai người.”
Cố Gia Huy cười nói, trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc khôn xiết “Cậu ba Trung… Cam lòng làm người đàn ông nội trợ của gia đình? Vứt bỏ sự nghiệp ư?”
Các phóng viên bị sốc.
Cố Gia Huy có năng lực hơn người, thế nhưng không có chút tham vọng nào cả Trao danh tiếng và tài sản cho người khác dễ như trở bàn tay mà không đau không ngứa gì hết.
“Sao lại không cam lòng? Vợ tôi xinh đẹp như hoa, người mềm mại dễ thương, đương nhiên phải che chở thật tốt. Sau này mọi người muốn hỏi về tập đoàn Gố Linh, cứ hỏi anh hai tôi, tôi sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện nào: Lời này, không chỉ nói với truyền thông, mà còn nói với Lance nữa đấy.
Muốn lợi dụng anh à, đời này không có khả năng, kiếp sau anh cũng không cho cơ hội đó đâu.
“Vậy.. sau này Cậu ba Trung muốn làm gì?
‘Về phát triển tập đoàn .J&C sao?”
“J&C đã giao cho bố tôi quản lý, bây giờ tôi là người rảnh rỗi, coi như chính thức thôi việc chờ sắp xếp việc làm”
‘Vừa nói ra lời này, những người có mặt đều ồ lên.
Cố Gia Huy đang thất nghiệp?
Anh cũng dám nói.
Dù cả thế giới có thất nghiệp, anh cũng không thể thất nghiệp nha!
“Xin hỏi… Chẳng lẽ bà Cố không nói gì sao? Cô ấy ủng hộ ý nghĩ này ư?”
“Chuyện này còn
“Cậu ba vội vã như vậy… là muốn làm gì vậy?” Mọi người đều tò mò “Làm sủi cảo cho vợ tôi ấy mà”
Mọi người nghe xong, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hai mặt nhìn nhau.
Hứa Minh Tâm xem TV mới biết được Cố Gia Huy không có chức nào cả người nhẹ nhàng, lại thành kẻ thất nghiệp sống lang thang.
Cô cho rằng không có Gố Linh, ít ra còn có J&C, không ngờ bây giờ J&C cũng không ở trong tay anh luôn.
Không được, cô không thể ngồi chờ chết, không làm chuyện gì cả.
Cố Gia Huy về đến nhà, thấy Hứa Minh Tâm đang thu dọn đồ đạc, làm tới thở hồng hộc, đổ mồ hồi đầy đầu.
“Em đang làm cái gì đấy?”
Trong vali chứa đầy quần áo quý báu của cô.
“Mấy bộ quần áo này em không thể mặc, rất lãng phí, em định thanh lý chúng”
“Còn có, đây là thẻ ngân hàng của em, bên trong có tiền em tích góp, có thể duy trì cuộc sống của chúng †a. Nếu còn chưa đủ, em còn một chút trang sức gì gì đó có thể lấy đi cầm.