Chương 1916
Anh ta chịu chút tủi thân cũng chẳng sao, ngàn vạn lần không thể để cho Thiện Linh khó xử.
“Cái kia… Ăn cơm đi”
Hứa Minh Tâm yếu ớt nói trong khi chào hỏi.
Trong nhà chưa từng có áp suất thấp như vậy, cô có chút không thở được.
Một nhóm người ngồi vào bàn, ngoại trừ âm thanh của bát đũa va chạm, không có bất kỳ người nào nói chuyện.
Hứa Minh Tâm yên lặng lấy đồ ăn, đầu cũng không dám ngẩng lên một chút, cảm thấy bầu không khí rất quỷ dị.
Cố Gia Huy nhìn bộ dạng kinh sợ của cô, miệng nhếch lên một độ cong ôn nhu độ, chủ động gắp đồ ăn cho cô.
Mà đối diện Cố Trường Quân cũng theo thói quen gắp đồ ăn cho .Josh, anh ấy lấy cho anh ta một chén canh, bên trong là thịt cá mà anh ta thích nhất.
Không nghĩ tới chén canh vừa mới buông xuống, ông cụ lại nặng riề mà vỗ xuống bàn, đũa đều rơi xuống mặt đất.
“Ăn cơm thì ăn cơm, gắp đến gắp đi còn ra thể thống gì? Cả đám đều không có tay sao?”
Ông cụ mượn đề tài đế nói chuyện của mình, Hứa Minh Tâm thành cá trong chậu bị vạ lây.
Cá trong ao nhỏ nghe nói như thế, run lấy bẩy, lập tức tích cực chủ động thừa nhận sai lầm.
“Bố dạy rất đứng, tự mình động thủ cơm no áo ấm, con tự mình ăn!”
Dứt lời, cô yên lặng gắp mấy miếng thịt vào trong chén của mình.
Cố Gia Huy thấy cảnh này, nhịn không được bật cười Hứa Minh Tâm vừa căng thẳng, khẩu vị ngược lại
Động tác gắp thức ăn này căn bản không có trải qua suy nghĩ suy nghĩ gì, cô chỉ biết một cách đơn thuần, mình phải ăn nhiều để an ủi một chút, hoảng hốt như một chú chó, rất sợ hãi đó.
Cố Gia Bảo nhìn về phía Josh, ông ném đá giấu tay, trên thực tế là nhằm vào một đôi này.
Cố Trường Quân ôn hòa nhã nhặn, ấm giọng nói ra: “Con cá này bên trong có xương, lúc em ăn thì cẩn thận một chút, đừng để bị hóc”
“Thiện Linh…”
Josh nhíu mày, đã cảm nhận được ngọn lửa tức giận của ông cụ.
Vì sao anh ấy không dừng lại, ngược lại còn làm trầm trọng thêm chứ? Việc này không nói rõ thì chọc giận ông cụ rồi sao?
“Cũng không phải một mình anh, Gia Huy không phải cũng gắp thức ăn à?”
Quả nhiên, Cố Gia Huy gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào trong chén của Hứa Minh Tâm “Cái này không tệ, ăn thật ngon, em ăn nhiều một chút”
“Các con… Các con đem lời nói của tôi là gió thoảng bên tai đúng hay không? Tự mình ăn khó khăn như thế sao?”
“Bố ơi, như thế nào con lại nhớ rất rõ lúc mẹ còn sống, hai người cũng thường xuyên gắp đến gắp đi nhỉ?”
Cố Trường Quân lớn tuổi, càng nhớ rõ ký ức về mẹ nhiều hơn một chút.
Lời này vừa nói ra, ông cụ rất là xấu hổ…