Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1969


trước sau

Chương 1969

“Strzyga, đã tra được người chưa? Là ai làm ra chuyện dơ bẩn với con tôi như vậy?”

“Bà chủ, đã điều tra rồi, là bốn tên côn đồ, hôm nay uống rượu say, không biết làm sao mà có thể chạy đến được bãi biển Huỳnh Quang… trước mắt đã bắt được rồi, đang trên đường giải về”

“Bọn họ có tội, cần phải trừng phạt, vậy ông thì sao? Tôi bảo ông không được rời khỏi cậu chủ một bước, ông làm như thế nào hả?

Hơn nữa chỗ bãi biển hẻo lánh như vậy, sao ông lại không phái người đi bảo vệ, ông không muốn sống nữa hả?”

Mặc dù có bình tĩnh lại, cũng không thể ngăn cản sự nóng nảy và giận dữ của bà chủ.

Bà ấy là một người mẹ, chuyện như thế này xảy ra trên người con trai mình, làm sao bà ấy có thể chấp nhận được.

Bà ấy vơ lấy bình hoa trên bàn, ném về phía Strzyga. Nhảm thẳng vào đầu của ông ấy mà ném tới.

Lần này đập trúng rồi, người còn có đường sống không?

Mà Strzyga cũng không hề phản kháng mà đứng yên tại chỗ, chờ bị trừng phạt. Ông ấy.. muốn lấy cái chết để tạ lỗi.

Hứa Minh Tâm đứng ngay bên cạnh ông ấy, gần như phản ứng theo bản năng, trực tiếp bổ nhào đến, hai người ngã xuống đất, tránh thoát được bình hoa. “Strzyga, ông có sao không? Ông cứ đứng đó làm gì hả? Không muốn sống nữa à?”

“Ông già này không chăm sóc tốt được cậu chủ, xảy ra chuyện như vậy, cũng không tránh được bà chủ giết tôi!”

“Nhưng chuyện này đã xảy ra rồi, chúng ta phải bù đắp lại chứ, chết thì có tác dụng gì?”

“Láo xược! Hứa Minh Tâm, chỗ này đến lượt cô lên tiếng không hả? Còn nữa, con trai tôi xảy ra chuyện cô cũng không tránh được có liên quan đâu, cô cũng đừng hòng trốn, Strzyga đáng chết, cô lại còn đáng chết hơn”

“Bà chủ,

lúc này thực sự không thích hợp để cãi vã, cậu chủ cần nghỉ ngơi, tinh thần của bệnh nhân thực sự rất yếu, không thích hợp bị chấn động”

“Được, người đâu, lôi bọn họ xuống, nhốt người vào địa lao, chăm sóc cho tốt.’ Bà chủ gắn từng chữ mà nói, không hề cho bọn họ cơ hội giải thích, trực tiếp lôi người xuống Bà chủ cũng đuổi bác sĩ ra, tự mình canh giữ bên giường.

Bà ấy nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Diên, còn có những vết thương loang lổ trên cơ thể, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống.

Bà ấy còn tưởng rãng mình sẽ không khóc nữa, dù sao nước mắt là của kẻ yếu đuối, người vô dụng mới khóc.

Nhưng đã nhiều năm như vậy, bà ấy vẫn khóc rồi.

Xảy ra chuyện như vậy, bà ấy làm sao mà khống chế được. Bà ấy cầm chặt tay Diên, nước mắt đã chảy ròng ròng “Con của mẹ, sao mạng của con lại khổ như thế, tại sao thượng đế lại đối xử với mẹ con ta như vậy, tại sao?”

“Là thế giới này bất công, rốt cuộc mẹ phải làm cái gì, mới có thể cho con bớt khổ đây?

Con trai… con có lỗi gì, tại sao… lại như vậy, con trai…

Bà chủ đau khổ mà nhào lên người cậu, nước mắt không ngừng rời.

Một tiếng sau, Diên đã tình lại, trừng lớn mắt mà nhìn lên trần nhà.

Bà chủ gọi bác sĩ đến, bác sĩ kiểm tra đồng tử của cậu, lấy máu đi xét nghiệm. Cơ thể không có gì thiệt hại, chỉ là cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, còn về phương diện tâm lý…

Còn phải nhìn vào biểu hiện sau này của cậu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện