Chương 1999
Bọn họ mọi năm vẫn chỉ có hai người, hôm nay cũng góp vui cùng với đại gia đình này.
Cửa vừa đóng, lại có người đến.
Hóa ra là Phó Minh Tước, anh ta còn đem theo Dao Dao.
Dao Dao vừa nhìn thấy cô liên nhào vào trong ngực gọi: “Mẹ ơi”
“Tôi không mời mà tới, chắc có lẽ không đến mức bị đuổi đi chứ nhỉ?”
Bởi vì sự xuất hiện của anh ta, bầu không khí trong nháy mắt trở nên quái lạ.
Nhất là Kỷ Thiên Minh, khẽ híp mắt, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc vậy mà mang theo vài phần thù địch.
Bầu không khí trong phòng vừa trở nên náo nhiệt một chút đột nhiên lạnh xuống mấy phần.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, mùi thuốc súng trong không khí càng ngày càng đậm.
Cuối cùng là Kỷ Thiên Minh lên tiếng trước: “Hôm nay là ngày lễ, tất cả đều là khách, tôi và anh Tước cũng giống nhau”
Hứa Minh Tâm nghe nói như vậy thở phào một hơi.
Cố Gia Huy cũng thản nhiên nói “Hôm nay mọi người gặp nhau vui vẻ không có ân oán cá nhân, nay không say không về.
Dù sao Linh cũng đã trổ hết tay nghề, tất cả đều là những món xuất sắc nhất”
Phó Minh Tước mỉm cười: “Cảm ơn hai người đã tán thành”
Phó Minh Dược lên tiếng: “Mẹ, là con nhất định đòi bố con đưa tới, mẹ sẽ không giận chứ”
“Sao lại giận chứ, là mẹ không chu đáo, lại quên mất con”
“Mẹ đã có người đàn ông của riêng mình nên không nhớ đến con nữa, có phải còn có thêm em bé nữa hay không vậy?
“Khu… khu…”
Cô ho ra thành tiếng, tức giận nói: “Nhóc con
Mọi người lại tiếp tục cười sảng khoái.
Hứa Minh Tâm lấy vài chai rượu ngon, cùng cụng ly với mọi người.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều rất đơn thuần, không có anh lừa tôi gạt, không có tính toán, chỉ có…c hân thành.
Đúng lúc này điện thoại di động của cô vang lên tiếng tin nhắn, là tin nhản của Diên.
Cô vội vàng mở ra, nhưng bên trong một chữ cũng không có. Là tin nhắn trống? Cái này là có ý gì?
Cô nghĩ trăm mối mà vẫn không có lời giải, nhưng cuối cùng cũng không nghĩ nhiều nữa, cứ coi như đây là lời chúc giáng sinh đi.
Cô trả lời lại tin nhän, chỉ ghi đơn giản bốn từ: “Giáng Sinh vui vẻ!”
Cậu cũng phải vui vẻ.
Diên nhìn màn hình điện thoại vừa sáng, khoé miệng dịu dàng cong lên.
Đúng lúc này, Laura, nữ quản gia mới bước vào. Cả căn phòng là một mảng tối đen, duy chỉ có ánh trăng chiếu qua lớp cửa kính từ phía cửa sổ sát đất.
Mà thân hình cao lớn của cậu đứng trước cửa sổ, không biết đã đứng như thế bao lâu rồi.
Cô ta bật đèn lên, cả căn phòng lập tức trở nên rõ ràng.
Cô ta kính cẩn nói: “Cậu chủ, bà chủ mời cậu đến nhà chính dùng bữa, hôm nay là ngày lễ”