Chương 2095
Cô hơi nhướng mày rồi gạt bỏ nghi ngờ sang một bên và muốn về nhà.
Cô đứng ở cửa định ấn dấu vân tay để bước vào nhưng không ngờ hàng xóm đã mở cửa.
Thiệu Kính Đình đang cầm hoa quả, nói: “Nghe thấy có tiếng bước chân nên đoán đó là em. Đúng lúc hôm nay tôi đã mua rất nhiều hoa quả nên lấy cho em một ít, để tránh không “Tại sao mỗi lần anh đều mua nhiều vậy, rõ ràng biết rằng không ăn hết sẽ bị hỏng”
“Còn có quà của học sinh tặng, em cũng biết hoàn cảnh của tôi mà”
“Vậy à, được rồi, tôi sẽ gánh vác một phần giúp anh”
“Vậy thì cảm ơn rất nhiều”
Thiệu Kính Đình thở phào nhẹ nhõm, cũng không thể nói là bản thân mong ngóng đi chia hoa quả và đặc biệt chọn cho cô loại trái cây yêu thích.
Như thế thì khó tránh khỏi để lộ ra vẻ dồn hết tâm trí, bởi vì dù sao anh ấy cũng là một thầy giáo, như vậy thì có vẻ rất thô lỗ.
Bạch Thư Hân vào cửa bật đèn và cô tuỳ ý cởi giày cao gót ra, lắc lư bả vai.
Ra ngoài cả một ngày trời cũng đã đủ kiệt sức rồi.
Cô đi về phía phòng ngủ, chuẩn bị đi tắm và nghỉ ngơi.
Cô cởi quần áo ra, sau đó mở rèm tắm chuẩn bị đi tắm nhưng bên trong rõ ràng là có một người đang đứng.
Cô ngây người ra, hai mắt mở to, nhất thời không có phản ứng.
Khi người đó di chuyển tiến lại gần về phía cô, cô mới có phản ứng lại, cô sợ tới mức vội vàng lấy quần áo che ngực, tức giận nói: “Anh… tại sao anh lại ở đây?”
Người đến… hoá ra là Ôn Mạc Ngôn.
Anh đang mặc một bộ đồ màu bạc với đôi giày da sáng bóng, đeo một chiếc kính màu vàng, trông rất lịch sự gọn gàng.
Nhưng dưới tấm kính… lại có toát ra một tia lạnh lùng khiến người ta sợ hãi phản chiếu.
Đôi mắt phượng dài và hẹp khẽ nheo lại, bên trong ẩn chứa những đợt sóng nguy hiểm.
Đôi giày da ma sát vào sàn nhà phát ra âm thanh nhịp điệu rất có lực.
Mỗi bước đi đều như giẫm nát trái tim của cô.
“Đòi nợ”
Đôi môi mỏng cử động, thốt ra hai chữ lạnh lùng không có một chút tình cảm.
Lời nói này khiến cho cô cảm thấy kinh hồn bạt vía, tất cả mọi thứ giữa họ đều là món nợ nghiệt ngã.
Cô muốn bỏ chạy nhưng còn chưa kịp bước ra cửa phòng ngủ thì đã bị Ôn Mạc Ngôn đuổi kịp, siết tay cổ tay của cô rồi ném mạnh xuống giường.
Cho dù chiếc giường có mềm mại đến đâu thì cũng bị ném đến mức hoảng loạn.
Cô chưa kịp lấy chăn che lên người của mình thì đã bị Ôn Mạc Ngôn bóp vào cổ.
Anh… đang dần dần lấy lại sức.
Cô khiếp sợ nhìn người đàn ông ở trên đỉnh đầu mình.
Anh căm hận bản thân cô đến như vậy, hận không thể…giết chết cô?
Cô nghiến chặt răng không thể chết được.
Ngay từ đầu đã không tìm cái chết nên bây giờ đương nhiên phải trân trọng sinh mạng của mình.