Chương 2177
Ngay cả khi đứa trẻ này không phải của cô ta, cô ta vẫn vô cùng dịu dàng.
Bởi vì khi đứa trẻ này lớn lên, nó phải gọi cô ta là mẹ, gọi Ôn Mạc Ngôn là bố!
Thiện Ngôn cũng tỉnh táo lại khi nghe tiếng khóc của đứa trẻ.
Anh ta quan sát động tác thuần thục của Christie, ánh mắt của cô ta nhìn đứa bé vô cùng dịu dàng.
Cô ta không tệ, nếu thật sự hung ác, Bạch Thư Hân đã chết từ lâu, đứa nhỏ này cũng sẽ trở thành cái gai trong mắt cô ta.
Cô ta đã chăm sóc con của người khác như con đẻ của mình, điều này cho thấy bản chất của cô ta rất thiện lương.
Nhưng tại sao cô ta lại không chịu buông tha Ôn Mạc Ngôn chứ?
“Christie, vì có đứa nhỏ ở đây nên tôi sẽ không làm cô tổn thương, tự cô lo đi.”
Thiện Ngôn lạnh lùng nói.
Sau đó, anh ta quay lưng bỏ đi, trong khi Christie ôm chặt lấy đứa trẻ, áp má mình vào má đứa nhỏ, không ngừng rơi nước mắt.
Ra khỏi bệnh viện, màn đêm đã nặng trïu buông xuống.
Anh ta bấm số của Ôn Thanh Vân.
“Này, Ôn Mạc Ngôn, có chuyện gì vậy…”
“Ôn Mạc Ngôn chết rồi” Anh lạnh lùng nói.
“Cậu nói cái gì?” Ôn Thanh Vân ở đầu dây bên kia vô cùng sửng sốt, đây rõ ràng là giọng nói của Ôn Mạc Ngôn. “Em trai của cô đã chết. Tôi là Thiện Ngôn, hẳn là cô cũng không xa lạ gì với tôi. Hôm nay, tôi ở đây để giúp Ôn Mạc Ngôn lấy lại công đạo. Cô đã tìm ra Bạch Thư Hân như thế nào và cản trở họ ở bên nhau như thế nào, tôi biết tất cả những điều này.
Bởi vì cô gan dạ, vì để giữ gìn gia tộc họ Ôn, cô đã hy sinh tình yêu của Ôn Mạc Ngôn. Bây giờ… anh ấy đã chết rồi, cô vừa lòng chưa?”
“Cô vì bảo vệ tình cảm của mình mà nhiều năm qua vẫn
Những lời của Thiện Ngôn thật sự rất khó nghe, từng lời từng chữ như một cái gai nhọn đâm vào tim cô ấy một cách dữ dội.
Ôn Thanh Vân chỉ cảm thấy hô hấp nhất thời ngừng lại, trái tim cũng đập chậm lại, vô cùng đau đớn.
Ai cho anh ta can đảm để anh ta dám nói những lời nhảm nhí như thế này!
“Câm miệng!”
Cô ấy rống lên thành tiếng.
“Sao thế, tôi nói trúng tim đen của cô rồi à? Cô đang chột dạ sao? Ôn Mạc Ngôn trách Cố Trường Quân đã bỏ rơi vợ con, coi thường Cố Trường Quân như thế nào. Nhưng hôm nay, anh ấy ước gì mình có thể trở thành Cố Trường Quân, Cố Trường Quân còn có thể phá tan xiền xích, nhưng anh ấy thì chỉ có thể chết mới được giải thoát. Cô cho rằng cô lấy đại cục làm trọng, bảo vệ cho nhà họ Ôn, vậy thì Ôn Mạc Ngôn sẽ mang ơn cô sao, sẽ trở thành người hùng của nhà họ Ôn sao?”
“Không sai, quả thực là một anh hùng. Bố của cô sẽ rất biết ơn cô, nhưng cô đã trở thành một kẻ sát nhân. Cô giết chính em trai của mình! Cô nhìn anh ấy lớn lên, và bây giờ cô cũng phải đích thân tiễn anh ấy lên đường”
“Đủ rồi!”
Cuối cùng Ôn Thanh Vân cũng không nghe nổi nữa, rống lên một tiếng.
Cô ấy đã bật khóc và vô cùng đau đớn.
“Tôi không quan tâm cậu làm nhục tôi như thế nào, cậu buông tha cho Ôn Mạc Ngôn, buông tha cho cơ thể của em ấy, để em ấy trở về đi!”