Chương 2198
“Tôi có thể tin tưởng anh không?” Hứa Minh Tâm hỏi ngược lại, cô sợ đặt niềm tin nhầm chỗ, cuối cùng lại thành ra tiếp tay cho kẻ xấu.
Nghe thấy cô hỏi câu này, ánh mắt yên tĩnh như đêm tối của anh ta ánh lên vẻ kiên định.
“Tôi sẽ không lừa gạt cô, từng lời tôi nói với cô đều là sự thật”
“Vậy tôi tin tưởng anh, chỉ là…sự việc lần này rốt cuộc là như thế nào?”
vẫn đang điều tra xem hung thủ thật sự là ai, tôi bị vu oan hãm hại. Người của Cố Trường Quân khí thế hùng hổ, không những thế còn có một nhóm người khác đang tra xét, theo dõi tôi. Thậm chí đám người này còn ác độc hơn Cố Trường Quân.
Cố Trường Quân muốn bắt sống tôi để truy hỏi tung tích của +Josh, thế nhưng đám người kia lại muốn giết người diệt khẩu”
Lúc nói những lời này, ánh mắt anh sắc lẹm lạnh lùng, cả người toát ra vẻ khiến cho người ta khiếp sợ.
Hứa Minh Tâm nhíu mày, như vậy cô đã hiểu. Có người muốn lấy mạng của Phó Minh Tước. Một khi anh ta chết thì sự tình của .Josh không phải sẽ mất hết manh mối sao?
Có người muốn gây rắc rối cho Cố Trường Quân!
“Vậy anh đã có chút manh mối nào chưa?” Hứa Minh Tâm vội hỏi.
“Tôi đã có đối tượng tình nghi nhưng hiện tại chưa có chứng cứ xác thực, tôi cần thời gian. Khoảng thời gian này có lẽ tôi phải ẩn náu tại đây, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.”
“Gì cơ, anh định trốn ở đây tư? Không được, nếu để Cố Gia Huy biết, anh ấy nhất định sẽ giết anh. Đây hoàn toàn không phải nơi an toàn nhất, anh trốn ở đây chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ. Hơn nữa anh bị thương nặng như vậy, để tôi đi tìm thuốc cho anh. Tránh cho anh bị phát hiện…”
“Tôi không cần thuốc” Phó Minh Tước kéo tay cô lại, giữ chặt tay cô, trấn tĩnh cô khỏi sự hốt hoảng.
“Miệng vết thương muốn thối rữa cũng cần thời gian, khoảng thời gian đó đủ cho tôi rồi. Cô đừng chung phòng với Cố Trường Quân nữa, tôi sẽ ẩn nấp trong phòng của cô.”
“Tôi… Tôi sợ tôi sẽ để lộ ra, bởi vì tôi không giỏi nói dối…”
Hứa Minh Tâm ngập ngừng nói.
“Lần này cô buộc phải nói dối, vì tôi, vì một mạng người.
Cô không muốn tôi bị Cố Trường Quân tra tấn đến chết chứ? Vậy thì cứ cho là co không biết nói dối nhưng lần này cô nhất định phải học được cách lừa người”
“Tôi tin cô nhất định sẽ làm được, bởi vì…cô không muốn tôi chết, đúng chứ?”
Anh ta thật sự mang đến cho cô một vấn đề khó nhãn, hơn nữa anh ta cũng tin tưởng cô quá rồi.
Bỗng Phó Minh Tước cười rộ lên, Hứa Minh Tâm trừng lớn mắt, hung tợn nhìn anh ta.
“Giờ là lúc nào rồi mà anh còn cười được. Có gì đáng cười chứ?”
“Đã rất lâu rồi không có ai lo lắng cho tôi, tôi còn tưởng chẳng ai thèm quan tâm cái mạng này của tôi rồi. Ngẫm lại, cô đã cứu tôi không ít lần, xem ra trên thế gian này vẫn còn tình người!”
“Anh biết vậy là tốt, nhưng tôi cứu anh cũng mong rằng.
anh sẽ không làm hại đến người thân của tôi”
“Vậy còn tôi, tôi có tính là người thân của cô không?”
“Anh là anh rể của tôi nên đương nhiên cũng là người thân của tôi. Thế nên tôi không hi vọng anh xảy ra chuyện, đương nhiên cả Cố Gia Huy, tôi cũng mong anh ấy không gặp chuyện gì”
“Được, tôi đồng ý với cô, nhân việc lần này mà có thể tìm ra biện pháp vẹn cả đôi đường. Vẫn còn cách cái chết vài tháng nữa, tôi sẽ cho cô một câu trả lời thích đáng.” Dường như đã định sẵn như vậy nên anh ta chấp nhận bỏ mặc bản thân, điều này khiến chút phấn chấn của Hứa Minh Tâm vụt tắt.
Cố Gia Huy đã từng đồng ý với cô rằng sự tình không đến mức đường cùng thì nhất định sẽ không làm cả hai bên đều tổn thất.
Hơn nữa Phó Minh Tước đã đáp ứng với cô, xem ra việc lần này vẫn còn đường sống quay về.