Chương 216
Cô vừa ăn vừa nói vẫn là chú An tốt nhất rồi.
Cô vừa ăn sô cô la xong thì nghe được bên ngoài vang lên tiếng kèn ô tô. Hứa Minh Tâm nghe thế thì biết được là Cố Gia Huy đã về.
Cô vội vàng chạy ra, sốt ruột đến nỗi còn chưa kịp mang dép lê vào.
Đợi tới khi cô đi tới cửa thì đúng lúc Cố Gia Huy đẩy cửa đi vào.
Cố Gia Huy mệt mỏi đối mặt với Hứa Minh Tâm mong chờ.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên im lặng hơn.
Cô nhếch môi nở một nụ cười rồi nói: “Anh về rồi.”
Cuối cùng thì trên gương mặt lạnh lùng của Cố Gia Huy đã có thêm một chút độ ấm, anh nở một nụ cười bất đắc dĩ.
“Sao lại không mang dép vào?”
Cố Gia Huy thay dép đi trong nhà rồi trực tiếp ôm ngang cô lên mà đi vào phòng.
Cố Gia Huy ôm lấy cổ anh, cô luôn cảm giác trên người Cố Gia Huy hôm nay có chút khác biệt.
Mùi trên người anh luôn là bạc hà, rất mát lạnh thoải mái.
Trước giờ mình cũng không dùng nước hoa, nhưng hôm nay trên người anh lại có mùi thơm nhàn nhạt, tựa như là mùi hoa hồng.
Hứa Minh Tâm đưa đầu vào cổ Cố Gia Huy rồi hít hà một cách cẩn thận, hơi thở của cô phả vào cổ anh như lông vũ lướt nhẹ vào đó.
Ngứa.
Thậm chí anh đã không phân biệt là cổ ngứa hay trái tim ngứa.
“Đừng quậy.”
Hơi thở của Cố Gia Huy trầm xuống, giọng nói của anh cũng đã khàn đi. Khiến cho Hứa Minh
Cô chu môi rồi nói một cách nghi ngờ: “Vì sao em lại ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh hả?”
“Hôm nay anh gặp một khách nữ, có lẽ là bị dính một chút.”
Cố Gia Huy không nói chuyện của Trịnh Hoa ra, anh muốn tự mình giải quyết, không muốn kéo cô vào chuyện này để rồi cô trở nên buồn bã.
Cái đầu nhỏ của cô chỉ cần lo cho chính mình là được rồi, không thể phân tâm thêm được nữa.
Cố Gia Huy còn chưa kịp cởi áo khoác ra thì anh đã quỳ một chân xuống, nâng chân cô lên rồi nói: “Nếu lần sau em lại không mang dép thì anh sẽ đánh mông em đó.”
“Em biết rồi! Mau đi ăn cơm thôi, nếu chờ thêm một chút nữa thì em sẽ ngất mất.”
“Sao chưa ăn, bọn họ làm gì thế hả?”
“Là em bảo nhà bếp đừng nấu. Em muốn đợi anh về rồi ăn chung. Em thấy trong tủ lạnh có bánh chẻo, em muốn ăn bánh chẻo.”
“Được, để anh làm cho em.”
Cố Gia Huy đi vào phòng bếp làm bữa tối, anh vừa nghĩ tới chuyện Hứa Minh Tâm đang đói thì chỉ muốn làm nhanh hơn để cô có thể được ăn sớm mà thôi.
Hứa Minh Tâm đứng ở cửa rồi nhìn vào bóng lưng bận rộn của anh.
Anh đã cởi áo vest, tháo cà vạt, hình tượng nghiêm túc lạnh nhạt đã trở nên hiền lành và dịu dàng hơn nhiều.