Chương 220
Anh ta lấy hết can đảm đi tới nhấn chuông cửa. Bên trong có một cái đầu nhỏ chui ra. Hứa Minh Tâm cố ý đội mũ, che mặt mình đi.
“Thức ăn ngoài à?”
“Đây là pizza của bạn.”
“Cảm ơn.”
Chỉ một lát sau, cổ vịt, hamburger, bắp nướng, hai ly trà sữa đã được bày lên bàn.
Hứa Minh Tâm nhìn mọi thứ trên bàn thì bung lại kêu vang, cô cảm giác như mười cái bánh chẻo mình vừa mới ăn đã bị tiêu hóa hết rồi vậy.
Cô còn có thể ăn nữa.
Ăn một miếng pizza, uống một ngụm trà sữa, cảm giác rất vui vẻ!”
Cố Gia Huy ôm quyết tâm quyết tử, cảm giác mỗi miếng mình ăn đều là ma túy.
Những thứ này có thể ăn thật ư?
Ăn xong sẽ không chết đâu nhỉ?
Cố Gia Huy ăn một nửa thì nhận được.
điện thoại của Lệ Nghiêm, anh ta gọi anh đi.
Hứa Minh Tâm cũng chẳng thấy có gì, cô ngồi ăn một mình cũng được Cô ôm máy tính, ngồi trên giường, ăn vui tới nỗi quên trời quên đất.
Cuộc đời này hạnh phúc quá Cô thật sự không biết là bây giờ Cố Gia Huy đã ngồi lên xe cứu thương rồi.
Phản ứng lần này không hề rõ ràng như lần trước, chỉ là có chút đau dạ dày mà thôi.
Cú điện thoại kia của Lệ Nghiêm cũng là do Cố Gia Huy cố ý sắp xếp vì để giải cứu mình.
Ròng rã một đêm Cố Gia Huy khôn: về, Hứa Minh Tâm càng ăn càng thấy chán, bởi vì không có ai làm bạn với cô cả.
Lúc ngủ bên cạnh cũng
Cô đã quen với việc ôm Cố Gia Huy mà chìm vào rất ngủ, đột nhiên không được ôm anh nên có chút không quen cho lắm.
Dường như, hơi thở của anh trong không khí cũng đã mờ nhạt rất nhiều.
¡ cô không ngủ được, ngày hôm sau Hứa Minh Tâm đi học với hai vết thâm trên mắt.
Cô gọi điện cho Cố Gia Huy, anh nói hôm nay rất bận, ban ngày cũng không thể đưa cô đi ăn, buổi tối cũng phải xem tình hình rồi mới biết có được về nhà hay không. Dường như anh lại trở nên bận rộn một cách rất đột nhiên Hứa Minh Tâm rất ngoan, cô gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
Buổi trưa, lúc cô chuẩn bị đi căn tin ăn tạm cái gì đó thì không ngờ rằng có người tìm chính mình.
Đó là một cô gái rất xinh đẹp, ăn mặt rất thời thượng.
Cô ta vòng hai tay trước ngực, cằm hếch lên trời, giống như là nhìn người bằng nửa con mắt.
“Cô chính là Hứa Minh Tâm à?”
Trong giọng nói của cô ta có chút giễu cợt.
Hứa Minh Tâm nhìn người trước mặt, cô chắc chắn rằng mình không quen người này.
“Cô là ai? Tìm tôi làm gì?”
“Tôi là Cố Gia Huy, cô nhớ cái tên này cho kỹ, bởi vì sau này tôi sẽ là vợ của Cố Gia Huy.”