Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 2329


trước sau

Chương 2329

Cô bước ra xa, bấm gọi một số điện thoại, chỉ một giây sau tất cả thiết bị giám sát ở khu vực này đều được khôi phục lại bình thường.

Lần này, Cố Gia Huy dẫn Thanh Viên theo để sửa chữa hệ thống phòng ngự của nhà họ Cố, không ngờ lại còn có tác dụng ở đây.

Tập đoàn Cố Linh có máy dò vệ tinh của riêng mình, Cố Gia Huy đã thiết lập máy dò từ rất sớm để thuận tiện cho việc tìm kiếm vị trí của cô.

Dù sao cũng chưa quen thuộc cuộc sống ở đây, nếu cô bị lạc thì phải làm sao?

Cô biết Cố Gia Huy đã cài chip định vị trong điện thoại di động của cô nhưng chắc chắn không chỉ có thế. Anh là người hiểu rất rõ đạo lý thỏ khôn có ba hang.

Vì vậy, Thanh Viên nhanh chóng xác định vị trí của tàu du lịch và đột nhập vào hệ thống giám sát để đảm bảo rằng không ai có thể nhìn thấy cô ở đây.

Cô vốn định trở về phòng khách quý nhưng lại thấy rất nhiều người tụ tập trên boong tàu ở tầng một.

Cô không khỏi tò mò chạy tới.

Chỉ thấy tất cả những người có mặt trong sảnh lớn ở tầng một đều bước ra, chen chúc trước lan can nhìn xuống mặt nước đen ngòm.

Đội cứu hộ đã đi xuống, trên mặt nước có rất nhiều phao cứu sinh đang trôi lơ lửng.

Cô tìm kiếm nhưng

không thấy bóng dáng của Cố Gia Huy, trong lòng có chút ngờ vực.

Cô tuỳ tiện vỗ vai ai đó và hỏi: “Anh có thấy chồng tôi ở đâu không?” “Bà chủ Cố Người bên kia sững sờ khi nhìn thấy cô.

“Có chuyện gì vậy?”

Người nọ đã kịp phản ứng, vui mừng reo lên: “Bà chủ Cố không sao! Anh Cố Gia Huy, anh mau lên đây đi!”

Bên dưới, Cố Gia Huy bất chấp làn nước lạnh buốt, anh buộc dây thừng vào người để nhảy xuống biển.

Lúc này nghe thấy tiếng gọi trên thuyền và nhanh chóng bơi trở lại.

Anh lên thuyền, cả người ướt sũng, có vẻ hơi chật vật.

Cô còn chưa hiểu nguyên nhân hậu quả, đang định hỏi một câu thì không ngờ Cố Gia Huy đột ngột bước tới ôm chặt cô vào lòng.

“Cố Gia Huy.”

Cơ thể anh đang run lên, cũng không biết là do lạnh hay là sợ hãi.

Cô nhẹ nhàng đưa bàn tay nhỏ vuốt v e lưng anh, vỗ về: “Cố Gia Huy, làm sao vậy?”

“Em có thể hứa với anh sẽ không chạy lung tung không?”

Giọng anh yếu ớt như thể chỉ một giây sau bị nghiền nát ra vậy.

Cô nghe những lời đó, trái tim bỗng run lên dữ dội.

Anh dường như nghĩ tới điều gì đó và đẩy cô ra.

“Cả người anh đều là nước, em đừng để mình bị lạnh, áo choàng tắm đâu?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện