Chương 224
“Cút đi, cút càng xa càng tốt, rời khỏi tầm mắt của anh ấy.”
“Tôi biết rồi, tôi… có thể nhìn anh ấy một chút…”
“Cô còn muốn hại chết anh ấy mới vừa lòng đúng không? Cô ở bên cạnh anh ấy nên anh ấy mới bị thương nhiều đến thế! Người ưu tú giỏi giang như anh xứng đáng có được một người vợ càng tốt hơn. Cô không đủ tư cách, cũng đừng nghĩ rằng mình sẽ đủ tư cách.”
“Tôi có thể đi được chưa?”
“Cút đi.”
Trịnh Anh nói một cách vênh váo hung hăng.
Hứa Minh Tâm siết chặt tay lại, móng tay của cô đã đâm sâu vào thịt rồi. Thậm chí còn chảy cả máu, thấm ướt áo cô.
Hứa Minh Tâm không biết rằng mình đã đi khỏi bệnh viện bằng cách nào. Hai chân cô như bị rót chì vào vậy, nặng nề không thể nào nhấc lên được.
Cô chỉ cảm thấy như mỗi bước chân của mình đều đang giẫm lên lưỡi dao, đau đớn khó chịu được.
Giờ phút này bầu trời là màu đen, ánh nắng cũng màu đen, mọi thứ xung quanh đều là màu đen.
Tối tăm không thấy mặt trời.
Vẻ mặt của Hứa Minh Tâm hốt hoảng, cô đứng ở bên lề đường, thấy có người vội vàng bước qua thì cũng đi theo.
Đúng ngay lúc này, một chiếc xe lao vụt qua người cô, cô ngã xuống đất.
“Đèn đỏ mà cũng dám đi qua đường, cô không muốn sống nữa à?”
Hứa Minh Tâm tỉnh táo một chút, bây giờ cô mới nhìn thấy đèn đỏ rồi. Người vừa nãy đã đi lúc đèn vàng.
“Xin… xin lỗi.”
Cô vội vàng xin lỗi, nói
“Cút sang một bên đi, xúi quẩy quá.”
Tài xế hùng hùng hổ hổ. Đúng ngay lúc này có người chạy tới đỡ Hứa Minh Tâm đứng dậy.
“Đây là làn xe cơ động, anh cứ muốn đi với tôi một chuyến tới cục cảnh sát đúng không?
Lệ Nghiêm híp mắt, sắc mặt anh ta rất lạnh nhạt, mang theo một chút tàn nhẫn.
Tài xế cắn răng rồi trực tiếp quay người lên хе.
Nhưng Hứa Minh Tâm vẫn có thể nghe được tiếng chửi mắng của anh ta.
“Cảm ơn anh bác sĩ Doanh.”
“Cô bị thương rồi, trước mặt là bệnh viện, tôi đưa cô đi bôi thuốc.”
Tay và đầu gối của Hứa Minh Tâm đều đã rách da, đỏ một mảng lớn, máu tươi đang thấm dần ra.
Hứa Minh Tâm nghe thấy phải quay lại bệnh viện thì liên tục lắc đầu: “Không cần, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, tôi dán cái băng cá nhân vào là được rồi.”
“Trong miệng vết thương có đá vụn, phải khử trùng, băng cá nhân không có tác dụng. Không muốn đi bệnh viện à?”
“Đúng thế, tôi không muốn đi bệnh viện.” Hứa Minh Tâm rũ mắt xuống rồi nói. Cô không muốn đi bệnh viện có Cố Gia Huy.
Anh đau như thế đều là do cô hại. Lệ Nghiêm nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của cô thì có thể đoán được lý do.