Chương 226
“Vừa nhìn là đã biết cô chiêu nhà họ Trình kia cũng chẳng phải là hạng người hiền lành gì! Có khi nào cô ta sẽ làm gì đó với Hứa Minh Tâm không?”
“Cô ta dám ư?”
Cố Gia Huy híp mắt, trong đôi mắt anh có chút khát máu.
Mỗi người đều có giới hạn của mình, anh có thể tha thứ cho Trịnh Anh làm xằng làm bậy cũng bởi vì anh không quan tâm.
Nhưng nếu như cô ta không biết điều, trêu chọc Hứa Minh Tâm thì cũng đừng trách anh không nể mặt ông Trình.
Cố Gia Huy nghĩ tới Hứa Minh Tâm, không biết vì sao mà đột nhiên anh lại có chút không yên.
“Khi nào tôi mới có thể xuất viện, lần này chỉ là tiêu chảy, vì sao phải nằm viện chứ?”
“Cũng sắp rồi, quan sát thêm nửa ngày là được rồi.”
“Càng nhanh càng tốt, tôi sợ lâu quá sẽ lộ mất. Đến lúc đó sẽ khiến cho Hứa Minh Tâm lo lắng.”
Lệ Nghiêm nghe thế thì nhếch môi, anh ta muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại kiêm chế được, không nói thêm câu nào.
Hứa Minh Tâm về trường với tâm trạng phức tạp. Cô không thể nào chú tâm nghe giảng được nữa.
Những lời mà Trịnh Anh cứ như một tảng đá đè nặng trong lòng cô khiến cho cô không thể nào thở nỗi.
Lúc Hứa Minh Tâm sắp tan học thì Cố Gia Huy gọi điện thoại tới.
Cô sợ tới nỗi run cả người, cũng không dám nhận, không dám từ chối. Chỉ có thể giả vờ như không ai nghe.
Anh gọi mấy cuộc, cuối cùng gửi một tin
“Minh Tâm, ngoan ngoãn đợi anh ở trường.
Tối nay anh tới đón em, chúng ta đi ăn cơm.”
Anh muốn tới tìm mình ư?
Không được không được, mình là kẻ gây họa, chỉ làm liên lụy đến anh thôi.
Trái tim của Hứa Minh Tâm loạn như ma, cũng không quan tâm là đang học mà trực tiếp xách cặp rời đi.
Thầy giáo đứng trên bục giảng thấy thế thì gõ mặt bàn mấy cái: “Cô kia, cô làm gì thế hả.
Đây là lớp học đó.”
Đây là buổi tọa đàm nên các cấp đều tới—— Ngôn Hải cũng có mặt.
Mục đích của anh ta rất đơn giản, bởi vì Hứa Minh Tâm ở đây anh ta mới tới. Ngôn Hải thấy Hứa Minh Tâm ra ngoài thì lo lắng cho cô nên cũng vội vàng đi theo.
“Ngôn Hải, cậu đi làm cái gì! Cậu là hội trưởng hội học sinh, phải tuân thủ kỷ luật!” Thầy giáo không biết Hứa Minh Tâm nhưng lại biết Ngôn Hải. Nhưng anh ta cũng chẳng quan tâm đến ông ấy mà vội vàng rời đi.
Khi anh ta đi ra khỏi cửa thì thấy bóng dáng Hứa Minh Tâm biến mất ở chỗ khúc cua thế là vội vàng đi nhanh hơn.
“Hứa Minh Tâm!”
Ngôn Hải tóm lấy cánh tay của cô rồi kéo cô lại.
Hứa Minh Tâm quay người nhìn Ngôn Hải trước mặt.